Côn Luân Ma Chủ

Chương 1550: Đại La thiên phiền toái

Lúc này trong một thành trì tiếp giáp giữa Lăng La Quận và Thương Ngô Quận, con đường lớn đã bố trí thủ vệ lập trạm kiểm soát, chặn đường lái buôn qua lại.

Một người trung niên mặc chiến giáp màu băng lam ngồi trên tường, ánh mắt lim dim, tư thế không hề thay đổi, như một bức tượng.

Bên cạnh hắn, một võ giả Hàn Giang Thành thận trọng nói: “Đại nhân, hay là chúng ta rút người về đi, thành chủ đã nói Hoàng Thiên Các không cố được bao lâu nữa đâu, không cần ép Hoàng Thiên Các chó cùng rứt giậu, không cần phân cao thấp với tên Sở Hưu kia vào lúc này.”

Võ giả Hàn Giang Thành này chính là người từng đi theo bên cạnh Diệp Thiên Thanh, tận mắt chứng kiến sự khủng khiếp của Sở Hưu, cho nên hắn không muốn đối chọi với Sở Hưu vào lúc này.

Kỳ Vô Hận không mở mắt, chỉ lạnh nhạt nói: “Cho dù Hoàng Thiên Các có suy yếu đến đâu đi nữa, cũng không biến thành một con chó chết. Đến lúc đó cần ra tay thì vẫn phải ra tay thôi.

Diệp Thiên Thanh chủ quan, không tìm hiểu tư liệu về đối phương mà đã động thủ, đã liều mạng còn bị giết, chết không có giá trị nào, đúng là ngu xuẩn!

Nếu Sở Hưu này đã quyết tâm làm việc cho Hoàng Thiên Các, tương lai chắc chắn sẽ là đại địch của Hàn Giang Thành chúng ta. Bây giờ phải thăm dò được thêm về hắn, tương lai có ra tay cũng chắc chắn hơn.

Nhưng đã hơn một tháng rồi, ta liên túc bức ép như vậy mà tên Sở Hưu kia vẫn không có phản ứng gì, thậm chí không phái người tới chất vấn. Thế này không phải là nhẫn nhịn nữa mà là nhu nhược!

Ngươi có chắc kẻ này đã tỏ thái độ cứng rắn tới cực điểm, kết cục còn giết Diệp Thiên Thanh không?”

Không đợi võ giả Hàn Giang Thành kia nói gì, Kỳ Vô Hận đột nhiên ngồi dậy, nhìn về con đường ở phía xa.

Tuy bây giờ nơi đó vẫn không một bóng người, nhưng hắn có thể cảm giác được khí tức của đối phương. Mạnh, rất mạnh.

Tại khu vực biên giới, đám người Từ Phùng Sơn và Thẩm Huy bất đắc dĩ đi theo sau lưng Sở Hưu.

Thật ra bọn họ không muốn đến, còn muốn khuyên Sở Hưu đừng đến.

Không phải bọn họ sợ chết mà sợ Sở Hưu giết luôn Kỳ Vô Hận, làm lớn mọi chuyện hơn nữa.

Tận mắt chứng kiến Sở Hưu giết chết Ma Lợi Kha và Diệp Thiên Thanh, đám người Từ Phùng Sơn cực kỳ tin tưởng vào sức chiến đấu của Sở Hưu, thậm chí tới mức mù quáng. Chỉ cần không gặp cường giả cảnh giới Võ Tiên, thậm chí bọn họ cho rằng Sở Hưu đủ sức đấu với bất cứ ai.

Nhưng vấn đề là, giết người thì đơn giản, nhưng giết người xong thì có đủ thứ phiền toái.

Lần trước Sở Hưu giết Diệp Thiên Thanh đã khiến Hoàng Thiên Các phải trả giá cực lớn mới ổn định được tình hình.

Sở Hưu còn định ra tay nữa, vạn nhất y giết Kỳ Vô Hận, chắc Hoàng Thiên Các cũng không dám chứa chấp một vị khách khanh hay gây chuyện như vậy.

Lục Giang Hà ở bên cạnh bĩu môi, thầm nghĩ, đúng là một đám nhát cáy.

Trước đó khi ở hạ giới, Sở Hưu đã kể cho hắn tình hình đại khái và phân bổ thế lực trong Đại La Thiên.

Dọc đường, Sở Hưu lại kể cho bọn họ chuyện liên quan tới Hoàng Thiên Các và Hàn Giang Thành.

Lục Giang Hà nghe xong, cực kỳ khinh thường Hoàng Thiên Các.

Đường đường là đại phái truyền thừa vạn năm, kết quả lại không truyền thừa được uy thế của tổ tiên mà quen thói nhẫn nhịn, đối mặt với một thế lực mới nổi nhưng còn không dám đặt cược một lần, chỉ có thể không ngừng lui bước. Thế này không phải hèn nhát thì là gì?

Đứng trên cổng thành, Kỳ Vô Hận nhìn xuống Sở Hưu ở bên dưới, sắc mặt không hề thay đổi nói: “Ngươi chính là Sở Hưu đã giết Diệp Thiên Thanh? Truyền nhân của Cổ Tôn, không hổ là tuấn kiệt đương thời.“

Sở Hưu thản nhiên đáp: “Đệ tử chân truyền của Diệp thành chủ Hàn Giang Thành, người thừa kế Hàn Giang Thành trong tương lai, nhưng lại quá ngây thơ, chẳng khác gì trẻ con giận dỗi làm mấy trò vặt.

Hàn Giang Thành đã định bỏ qua chuyện này rồi, vậy chứng minh hiện giờ Hàn Giang Thành sẽ không gây chiến với Hoàng Thiên Các. Đã vậy, ngươi cố tình gây phiền phức cho đôi bên như thế này., có gì thú vị không?

Kỳ Vô Hận lắc đầu nói: “Nói thật, đúng là vô nghĩa.

Đánh rắn bảy tấc, giết người cũng phải thống khoái lưu loát một chút.

Nếu ta ngồi trên chức thành chủ của sư phụ, lúc này Hoàng Thiên Các và Hàn Giang Thành đã là chiến hỏa liên miên rồi.”

Đám người sau lưng Kỳ Vô Hận biến sắc.

Có lẽ trong Hàn Giang Thành chỉ có mình Kỳ Vô Hận dám nghi ngờ mệnh lệnh của Diệp Duy Không.

Nhưng chuyện này cũng rất bình thường, Kỳ Vô Hận là người thừa kế của Hàn Giang Thành, không phải con rối chỉ biết khúm núm.

Nếu hắn còn không có ý tưởng và chủ kiến riêng, hắn đã chẳng thể làm người thừa kế chức thành chủ.

Quay đầu lại nhìn đám người xung quanh, Kỳ Vô Hận lạnh nhạt nói: “Nhưng dù sao ta cũng không phải sư phụ, cho nên chỉ có thể làm theo yêu cầu của sư phụ thôi. Tạm thời ta sẽ không động tới Hoàng Thiên Các các ngươi.

Nhưng ngươi giết Diệp Thiên Thanh, giết quá lưu loát, Diệp Thiên Thanh cũng đáng chết, chết quá vô nghĩa.

Hiện giờ tới ta chấp chưởng Lăng La Quận, không thu chút lợi tức thì lòng người đi đâu?

Tuy chuyện này có hơi ngây thơ, nhưng không sao, hữu dụng là được.

Ngươi nói ta giận dỗi, đúng là ta giận dỗi đấy.

Người sống trên đời, không tranh bánh bao thì cũng phải trút một bụng tức. Hàn Giang Thành ta mất mấy trăm năm mới đi tới vị trí ngang với đại phái vạn năm các ngươi, nếu không cố gắng, vậy làm sao làm được?

Sở Hưu, Hoàng Thiên Các sa sút đã là tất yếu, ngươi không ngăn nổi, cũng đâu thể làm quận trưởng Thương Ngô Quận cả đời.

Hôm nay ta cho ngươi một cơ hội, kéo lùi biên giới hai quận về phía sau, đưa Nam Anh Phủ cho Lăng La Quận của ta, ta sẽ cho người triệt tiêu tất cả cửa ải, từ nay trở đi hai bên bình an vô sự.”

Lục Giang Hà kinh ngạc nhìn Kỳ Vô Hận, kẻ này đúng là người tài, cho dù ở hạ giới cũng là cường giả có thể chống đỡ một đại phái đỉnh phong.

Còn lúc này đám người Từ Phùng Sơn chỉ hận không thể khiến Sở Hưu đáp ứng.

Đổi một Nam Anh Phủ không có tác dụng gì, trước đó còn bị bỏ hoang, nhận được là Hàn Giang Thành lui bước, hiển nhiên đây là chuyện rất có lợi.

Nhưng đó là có lợi đối với Hoàng Thiên Các, nhưng lại không có lợi đối với Sở Hưu.

Nam Anh Phủ gần với khu vực Nam Man, đây là nơi y nhất định phải nắm giữ, tuyệt đối không thể nhường!

Sở Hưu ngẩng đầu nhìn Kỳ Vô Hận, trầm giọng nói: “Nếu ta không muốn nhường Nam Anh Phủ thì sao?”

Kỳ Vô Hận hơi cau mày, chẳng lẽ tính cách tên Sở Hưu này lại ương ngạnh đến vậy? Đáng lý mình chưa chạm tới giới hạn cuối cùng của y mới đúng, chỉ nhượng bộ một chút như vậy thôi mà y cũng không chịu?

“Nếu ngươi đã không chịu để Hàn Giang Thành chúng ta trút cơn bực tức này, vậy ta chỉ có thể tự tới tranh giành. Dù sao bao năm qua ta tranh đoạt cũng quen rồi!”

Sở Hưu xoay cổ, nắm lấy vỏ đao Phá Trận Tử, trầm giọng nói: “Thật tình cờ, ta cũng không quen ngẩng đầu lên nói chuyện với người khác!”

Sau khi Sở Hưu dứt lời, đao của y lập tức rời vỏ, đao ý sắc bén vặn vẹo hư không, khí thế sắc bén cường đại như muốn cắt đứt toàn bộ thiên địa này.

Phá Trận Tử dung hợp với Thính Xuân Vũ, mức độ sắc bén tăng cường, không chỉ có tác dụng quy nguyên tất cả mọi lực lượng mà còn tăng thêm lực lượng quy tắc xé rách.

Hai loại lực lượng kết hợp, trong cùng cấp độ không mấy người có thể chịu được đao này, cho dù đổi thành cường giả cảnh giới Thiên Địa Thông Huyền cũng như vậy.

Lục Giang Hà nháy mắt nhướn mày với đám Lã Phụng Tiên: “Đừng đứng không nữa, cùng ra tay đi, xem thử rốt cuộc võ giả ở Đại La Thiên ra sao!”

Bạn cần đăng nhập để bình luận