Côn Luân Ma Chủ

Chương 376: Đại Kim Cương thần lực (2)

Quan Trung Hình Đường mặc dù là tổ chức hết sức đặc thù nhưng tính chất của nó cũng không khác lắm so với phần lớn thế lực võ lực khác. Tông môn che chở cho ngươi, ngươi cũng phải cung cấp đầy đủ giá trị cho tông môn, hai bên tồn tại là hỗ trợ lẫn nhau.

Lúc trước Sở Hưu đã giúp Quan Trung Hình Đường gây dựng được nhiều danh tiếng, còn hiện giờ những thứ Sở Hưu lấy được lại cung cấp cho Quan Trung Hình Đường rất nhiều lợi ích, cho nên khi Sở Hưu xảy ra chuyện, Quan Trung Hình Đường cũng phải ra tay che chở cho y. Đây cũng là lý do vì sao Sở Hưu dám ra tay giết Minh Trần.

Đương nhiên nếu Quan Trung Hình Đường sợ phiền phức cũng có thể chọn không che chở, nhưng như vậy lòng người liệu có còn không?

Một thế lực thậm chí không thể che chở cho người của mình đương nhiên sẽ khiến cho nội bộ lục đục, có lẽ cách lúc suy bại cũng không bao lâu.

Quả nhiên, bên phía Sở Hưu không đợi được bao lâu, Quan Tư Vũ đã phái Uất Trì tới, bảo Sở Hưu tới tổng bộ Quan Trung Hình Đường một chuyến.

Lần này thấy Sở Hưu, Uất Trì lại chủ động chắp tay với y nói: “Sở đại nhân, lần này ngươi lại tạo dựng thanh thế không nhỏ.”

Uất Trì là người biết phân tấc, lần trước cấp bậc của Sở Hưu và hắn không sai biệt lắm cho nên Uất Trì có thể nói chuyện ngang hàng với y.

Nhưng giờ Sở Hưu đã là chưởng hình quan, mặc dù vị trí này không đến mức khiến Uất Trì khách khí hay cung kính với Sở Hưu, nhưng chí ít cũng cần tôn kính ở mức tối thiểu.

Sở Hưu khoát tay nói: “Uất Trì huynh, ngươi với ta quen nhau đã lâu như vậy rồi, cần gì khách khí như vậy. Hai ta cứ xưng hô như trước là được.

Về phần chuyện Thông Thiên Tháp lần này, trên giang hồ trước nay luôn là nắm tay ai to nhất thì cầm nhiều đồ nhất, chẳng lẽ ta lại phải chủ động chia đồ cho những người khác hay sao?”

Uất Trì nghe vậy cười khổ nói: “Mặc dù đạo lý đúng là vậy, có điều lần này Sở huynh lại ra tay giết người của Đại Quang Minh Tự ngay trước mặt mọi người như vậy, thật sự quá tàn nhẫn. Chuyện này e là không dễ giải quyết.

Dù sao đường chủ gọi ngươi về tổng đường cũng là để bàn chuyện giải quyết việc này, Sở huynh tốt nhất nên chuẩn bị tâm lý.”

Uất Trì không có ác cảm gì với Sở Hưu, vì Sở Hưu cũng là người hiểu phân tấc.

Trước đó Uất Trì gọi Sở Hưu là đại nhân là do hắn hiểu quy củ, còn nếu Sở Hưu cứ thế nhận lấy, mặc dù không có vấn đề gì nhưng cũng không khỏi khiến người khác cảm thấy y tự đại tự kiêu, sẽ thấy không thoải mái

Cho nên Uất Trì mới bảo Sở Hưu chuẩn bị tâm lý cho tốt, trên đường nên suy nghĩ làm sao để giải quyết chuyện này.

Sở Hưu ngược lại không hề lo lắng, chỉ cười ha hả chắp tay nói: “Đa tạ Uất Trì huynh chỉ điểm.”

Nói xong, Sở Hưu liền theo Uất Trì lên đường tới tổng hộ Hình Đường.

Khi đến Quan Trung Hình Đường đã là ban đêm, Sở Hưu cũng không gấp gáp tới gặp Quan Tư Vũ ngược lại nhờ Uất Trì tìm một phòng khách ở tổng đường để mình nghỉ lại. Giờ dẫu sao y cũng là chưởng hình quan một vùng, vẫn có chút đãi ngộ.

Đêm xuống, Sở Hưu ngồi trong phòng uống trà, trong phòng bừng lên làn sương ma khí kèm theo một luồng gió thơm thoang thoảng bên mũi, thân hình Mai Khinh Liên xuất hiện trong đó.

Sở Hưu kinh ngạc nói: “Trong tổng bộ Hình Đường phu nhân cũng dám ra tay? Chẳng lẽ không sợ Quan Tư Vũ phát giác à?”

Mai Khinh Liên đi tới cái ghế cạnh Sở Hưu, ngồi xuống rồi lười biếng nói: “Hắn? Chỉ cần ta không muốn hắn phát hiện, hắn không thể phát hiện.

Còn nữa, đừng gọi ta phu nhân. Nếu ngươi đã biết thân phận của ta rồi lại còn nghĩ ta sẽ ở cả đời bên cạnh lão già Quan Tư Vũ kia chắc?”

Sở Hưu cười cười nói: “Vậy ta gọi ngươi là gì? Mai tông chủ?”

Mai Khinh Liên khoát tay áo nói: “Thôi bỏ đi, các đời tông chủ m Ma Tông không ai có kết cục tốt, huồng hồ trước nay ta chưa từng kế thừa vị trí tông chủ m Ma Tông.

Khi m Ma Tông vẫn còn, ta là Thánh nữ của m Ma Tông, hơn nữa ta cũng coi như trưởng bối của ngươi. Nếu muốn tìm cách xưng hô cứ gọi ta là Thánh nữ đại nhân đi.

Còn nữa, tiểu tử ngươi đúng là to gan, giáo đầu võ tăng Kim Cương Viện của Đại Quang Minh Tự mà cũng dám giết. Quan Tư Vũ nghe xong tin này giận tới ném cả cốc chén trên bàn đi đấy.”

Quan Tư Vũ giận tới ném cốc chén cũng không có gì là lạ, ngược lại nếu hắn không có phản ứng gì mới là kỳ quái.

Sở Hưu chỉ cười cười nói với Mai Khinh Liên: “Có người muốn giết ta, đương nhiên ta cũng phải giết hắn rồi, ai quan tâm hắn là Đại Quang Minh Tự hay Tu Bồ Đề Thiền Viện, ta tha cho hắn một lần chẳng lẽ lại hóa thù thành bạn được? Nếu đã không thể hóa giải vậy chỉ có thể đẩy hắn vào chỗ chết thôi.”

Mai Khinh Liên nghe vậy lại vỗ tay cười nói: “Quan Tư Vũ trách ngươi chú ta không trách ngươi, đúng là nên dạy cho đám lừa trọc Đại Quang Minh Tự một bài học.

Ngày xưa khi Côn Luân Ma Giáo bị hủy diệt, Đại Quang Minh Tự chính là tông môn góp phần lớn nhất.

Có điều đó đã là chuyện cả ngàn năm trước rồi, ta cũng chẳng muốn nhắc lại. Nhưng sau này m Ma Tông ta đã kín tiếng ẩn nhẫn rồi mà đám lừa trọc chết tiệt kia vẫn truy đuổi khắp giang hồ, đúng là đáng ghét!”

Nhắc tới Đại Quang Minh Tự hiển nhiên Mai Khinh Liên cũng hận tới nghiến răng nghiến lợi, mặc dù đó đều là chuyện trước kia.

Mai Khinh Liên vung tay lên nói với Sở Hưu: “Chuyện ngươi gây ra lần này không nhỏ nhưng chắc Quan Tư Vũ cũng không phạt nặng ngươi đâu. Ta cũng sẽ ở bên trợ giúp, để Quan Tư Vũ chống đỡ giúp ngươi lần này.”

Sở Hưu chắp tay nói: “Đa tạ Thánh nữ đại nhân.”

Mai Khinh Liên khoát tay nói: “Đừng vội cảm ơn, sau khi chuyện này kết thúc ta còn có việc cần ngươi ra tay.”

Sở Hưu hỏi: “Chuyện gì vậy?”

Mai Khinh Liên trợn mắt nhìn Sở Hưu một cái nói: “Yên tâm đi, chút thực lực đó của ngươi ta còn cần lừa gạt hay sao? Là chuyện trong phạm vi năng lực của ngươi, cũng có lợi cho ngươi nữa. Sau khi chuyện này kết thúc ta sẽ nói cho ngươi, chắc chắn không để ngươi chịu thiệt là được.”

Úp úp mở mở với Sở Hưu vài lời, Mai Khinh Liên mới đứng dậy, lại dùng ma khí che giấu rời đi.

Sáng sớm hôm sau, Sở Hưu lập tức tới thư phòng Quan Tư Vũ, Mai Khinh Liên đã ngồi cạnh Quan Tư Vũ.

Thấy Sở Hưu đã đến, sắc mặt Quan Tư Vũ âm trầm như nước, hắn hừ lạnh một tiếng: “Sở Hưu, lần trước ta đã nói với ngươi thế nào rồi? Sao ngươi vẫn làm như vậy?

Người của Đại Quang Minh Tự mà ngươi cũng dám giết, ngươi có nghĩ tới chuyện Quan Trung Hình Đường sẽ kết thù kết oán với Đại Quang Minh Tự hay không?”

Sở Hưu trầm giọng nói: “Đường chủ, không phải ta muốn giết người của Đại Quang Minh Tự mà là người của Đại Quang Minh Tự muốn giết ta.

Trên giang hồ mọi thứ đều phải theo đạo lý, cho dù đối phương là Bắc Phật Tông - Đại Quang Minh Tự cũng không thể không nói lý được?

Minh Trần kia tìm ta báo thù, muốn tính mạng của ta, chẳng lẽ ta còn phải nhường nhịn hay sao?

Có điều chuyện này mình ta làm thì cũng mình ta gánh vác, người là do ta giết, không liên quan tới Quan Trung Hình Đường. Đây là ân oán cá nhân từ trước khi ta gia nhập Quan Trung Hình Đường, ta nguyện ý thoát ly Quan Trung Hình Đường, một mình gánh chịu nhân quả này.”

Nói xong, Sở Hưu còn lấy những công pháp trong Thông Thiên Tháp ra, trầm giọng nói: “Nơi Thông Thiên Tháp xuất thế cũng là trong phạm vi của Quan Trung Hình Đường ta, những công pháp này thuộc hạ nhận được trong Thông Thiên Tháp, cũng nên nộp lên cho Quan Trung Hình Đường. Có điều từ nay về sau thuộc hạ không thể làm việc cho Quan Trung Hình Đường nữa.”

Bạn cần đăng nhập để bình luận