Côn Luân Ma Chủ

Chương 470: Thế gian không có thuốc chữa hối hận

Nhưng Sở Hưu lại bất đồng, y thà nhân cơ hội giết sạch tất cả mọi người cũng không muốn lưu lại kẻ thù. Mặc dù những kẻ đó tạm thời không uy hiếp được hắn, nhưng ai biết tương lai sẽ có biến cố ra sao?

Giờ Dương Khai Thái đã bắt đầu liều mạng, chỉ có điều thấy hành động này của hắn, khóe miệng Sở Hưu chỉ nở một nụ cười lạnh nhạt.

Uy lực của Ma Huyết Đại Pháp khi mới bắt đầu giao chiến không lớn, thậm chí chỉ có chút tác dụng quấy nhiễu.

Khi kẻ địch đang trong thời kỳ toàn thịnh, cho dù có vận dụng Ma Huyết Đại Pháp cũng không cách nào xê dịch toàn bộ khí huyết đối phương, nhưng chỉ cần đối phương có vết thương bên ngoài hay kinh mạch nội phủ có thương thế, vậy tương đương với thùng gỗ có vết rách, dẫn động toàn bộ máu tươi trong cơ thể đối thủ, uy năng tà ác quỷ dị kinh người.

Còn giờ Dương Khai Thái vận dụng phương pháp thiêu đốt khí huyết theo cách đơn giản nhất, chỉ đơn thuần dùng nội lực thiêu đốt khi, đổi lấy giá trị lực lượng ngang nhau.

Đối phó với bí pháp liều mạng này, Sở Hưu ngược lại không thu hút lực lượng khí huyết về phía mình mà vận dụng Ma Huyết Đại Pháp thiêu đốt khí huyết Dương Khai Thái càng thêm kịch liệt.

Khoảnh khắc đó Dương Khai Thái lập tức cảm thấy không đúng.

Thiêu đốt khí huyết cũng phải tiến hành theo chất lượng, nhất định phải khiến chân khí hoàn toàn thiêu đốt khí huyết, hai bên dung hợp mới có thể phát huy ra công hiệu lớn nhất.

Còn thiêu đốt khí huyết kịch liệt như vậy không phải đang liều mạng mà là tự sát!

Khí huyết quanh người Dương Khai Thái cháy lên điên cuồng, nhưng lực lượng đó không chịu khống chế của hắn, thậm chí ngay lý trí cũng dần dần biến mất.

Có điều chấp niệm duy nhất của Dương Khai Thái là muốn giết Sở Hưu, cho nên tất cả lực lượng quanh người hắn đều ngưng tụ lại một chỗ, hóa thành kiếm khí ngập trời chém về phía Sở Hưu, công kích hoàn toàn theo bản năng.

Nhưng Thiên Tử Vọng Khí Thuật cùng tốc độ cực nhanh từ Nội Phược Ấn của Sở Hưu khiến cho kiếm khí kia không cách nào thương tổn đến y.

Thời gian trôi qua, khí huyết dần dần tiêu hao hết, ánh mắt Dương Khai Thái lộ vẻ không cam lòng, cuối cùng ầm ầm ngã xuống đất.

Nói chính xác hơn, hắn không phải bị Sở Hưu giết chết mà là tự mình đốt chết.

Còn lúc này Dương Khai Thái chết đi, những người khác của Dương gia sợ tới ngây người, bỏ chạy tứ tán như chim thú kinh hãi.

Sở Hưu vung tay, thản nhiên nhả ra một chữ: “Giết!”

Rất rõ ràng, y định đuổi tận giết tuyệt.

Những người theo Sở Hưu một thời gian dài như Đường Nha đều hiểu phong cách hành sự của Sở Hưu, cho nên không nói hai lời, trực tiếp dẫn người tiến tới.

Còn đám người Vương Song Đông vừa gia nhập dưới trướng Sở Hưu không bao lâu lại không chịu được, cho nên vô thức đứng yên tại chỗ chưa hành động.

Trước đó truy sát Trương Sở Phàm thì cũng thôi, dù sao đó cũng là nhiệm vụ của Sở Hưu, Trương Sở Phàm cũng là kẻ có chút thực lực.

Nhưng giờ Sở Hưu tàn sát Dương gia lại chỉ là một trường giết chóc mà thôi, chuyện này khiến bọn Vương Song Đông cảm thấy kháng cự, cho rằng hành động đồ sát này làm tổn hại thiên hòa.

Sở Hưu đi tới bên đám người Vương Song Đông, thản nhiên nói: “Thế nào, thấy không đành lòng à?

Hiệp khách chính đạo lấy đức phục người, còn loại người như chúng ta chỉ có thể lấy giết ngăn giết.

Có câu nói rất hay, đừng thấy việc thiện nhỏ mà không làm, đừng thấy việc ác nhỏ mà làm.

Khi ngươi làm việc thiện tích đức, ngươi làm một việc tốt không ai gọi ngươi là hiệp khách, ngược lại nếu ngươi làm ác, cho dù làm việc ác nhỏ cũng sẽ bị bêu danh.

Dù sao người ta cũng mắng chửi, mắng nhẹ một chút với nặng một chút thì khác gì nhau?

Trên thế gian này rất khó làm người tốt, trừ phi ngươi có thể làm tới mức như Cự Hiệp - Sở Cuồng Ca năm xưa.

Nếu không, vậy buông bỏ ranh giới đạo đức hay quy củ trong lòng các ngươi đi!”

Đám người Vương Song Đông vô cùng chấn động, những lời của Sở Hưu thật sự đả kích thế giới quan của họ.

Đám người Vương Song Đông thật ra không tính là người tốt, bọn họ đều xuất thân tán tu, chưa làm bao nhiêu chuyện tốt nhưng lại giết không ít người.

Còn như bản thân Vương Song Đông thậm chí còn là đệ tử Độc Dược Sư - Đỗ Bất Cửu, từ nhỏ đã bắt đầu giết người luyện độc. Số người trực tiếp chết dưới tay hắn có lẽ không bao nhiêu, nhưng người chết gián tiếp trong tay hắn lại nhiều không đếm xuể.

Có điều, mặc dù họ không cho rằng mình là người tốt, nhưng xưa nay chưa từng cho rằng mình là người xấu.

Còn giờ Sở Hưu lại nói với họ đã đến lúc nên hiểu rõ bản thân. Muốn làm người tốt vậy học theo Sở Cuồng Ca rồi lập tức rời khỏi, làm việc tốt phải làm tới cực hạn.

Muốn làm người xấu, còn từng làm chuyện ác rồi, vậy đừng nghĩ đến chuyện vừa làm kỹ nữ vừa lập đền thờ, không phải ai cũng làm ngụy quân tử được như Nhiếp Nhân Long, tốt nhất là làm chân tiểu nhân cho đơn giản.

Đám người Vương Song Đông liếc mắt nhìn nhau, đồng loạt cắn răng xông tới, ngược lại không ai lựa chọn rời khỏi, vì họ biết mình không phải là người tốt.

Chỉ chốc lát sau, người của Dương gia còn chưa bị giết hết, Đường Nha đã dẫn theo Trương Sở Phàm tới trước mặt Sở Hưu.

Lần trước Đường Nha nhất thời sơ ý bị Trương Sở Phàm bỏ trốn, lần này Đường Nha đương nhiên không thể để hắn bỏ trốn lần nữa được.

Mặc dù hắn hơi lười biếng một chút, nhưng nếu té ngã hai lần cùng một nơi, Đường Nha cũng thấy mất mặt.

Còn lúc này Trương Sở Phàm bị Đường Nha nắm trong tay, không chỉ thấy sợ hãi, còn cảm giác rất không cam lòng.

Thời gian trước hắn vừa nhận được truyền thừa thần công, ôm mộng đẹp trở thành võ lâm chí tôn, nào ngờ mới chốc lát thôi mộng đẹp đã bị phá vỡ.

Hơn nữa càng uất ức hơn hết là tới giờ Trương Sở Phàm còn không hiểu, vì sao Sở Hưu lại muốn giết mình?

Mặc dù Sở Hưu luôn miệng nói muốn trừ ma vệ đạo, nhưng Trương Sở Phàm cho dù là ngu ngốc cũng nhận ra tên Sở Hưu này rốt cuộc là hạng người gì.

Một tên hung tàn ác độc, hở ra là diệt môn cả nhà người ta lại đi nói trừ ma vệ đạo, ai mà tin nổi?

Huống hồ Sở Hưu là người của Quan Trung Hình Đường, võ lâm Chính đạo Đông Tề còn chưa tới giết hắn trừ ma vệ đạo thì thôi, Sở Hưu kia gấp cái nỗi gì?

Trương Sở Phàm còn muốn giãy dụa một chút, hắn còn thời gian quý báu, còn tương lai huy hoàng chưa hưởng thụ, không muốn chết tại đây như vậy.

Cho nên Trương Sở Phàm vội vàng hô lên với Sở Hưu: “Sở đại nhân...”

Có điều Trương Sở Phàm mới hô được ba chữ này đã thấy Sở Hưu đặt tay phải lên đầu hắn, hai mắt hóa thành đầm lầy không đáy. Thiên Tuyệt Địa Diệt Di Hồn Đại Pháp được thi triển tới cực hạn, tinh thần lực cường đại thô bạo trực tiếp xâm nhập thăm dò trong đầu Trương Sở Phàm, cướp đoạt ký ức liên quan tới truyền thừa Ma Tâm Đường.

Thân thể Trương Sở Phàm không ngừng co quắp, sau khi Sở Hưu tước đoạt hết ký ức, thất khiếu của hắn đã chảy máu, ngã lăn trên mặt đất, không còn hơi thở.

Hành động sưu hồn thô bạo này rất dễ khiến đối tượng trở thành ngu ngốc, nặng hơn thì như hiện tại, bị chấn động tinh thần lực mà chết.

Đương nhiên từ đầu Sở Hưu đã không muốn để Trương Sở Phàm sống sót, bắt đầu từ khi hắn nhận được truyền thừa trở đi, hai bên đã định trước chỉ một kẻ còn sống.

Bạn cần đăng nhập để bình luận