Côn Luân Ma Chủ

Chương 1949: Quẻ bói từ vạn năm trước

Không tới một khắc đồng hồ sau, trong một đại điện sâu thẳm ở phía đông bắc, vô số phù văn bao phủ toàn bộ đại điện, không thể nhìn ra hình dáng vốn có của nó.

Nhưng bên trong đại điện, một thanh cốt kiếm đột nhiên hiện lên, phá vỡ hư không, một võ giả trung niên mặc hoa phục màu đen, đầu đội mũ miện hắc liên bước từ trong đó ra.

Dung mạo của võ giả trung niên kia loáng thoáng vẻ an tuấn chỉnh tề của quá khứ, nhưng lúc này lại bị cắt đứt, dùng cốt thứ khâu lại, có vẻ khá dữ tợn.

Hắn rút thanh cốt kiếm, chém về phía khác, lại tạo thành một vết rách, nhưng vết rách này hơi nhỏ, hòa thượng Long Đồ khó nhọc bò từ trong đó ra.

“Hoa Lộng Nguyệt, ngươi cố tình phải không? Không thể mở cửa to hơn chút à?”

Hoa Lộng Nguyệt kia hừ lạnh một tiếng nói: “Không cho ngươi một cái lỗ chó chui đã là tốt lắm rồi, Vạn Đạo Thiên Cung là nhiệm vụ mà chủ nhân giao cho ta, ngươi chạy theo làm gì? Nhiệm vụ của mình thất bại thì chạy tới dựa hơi nhiệm vụ của ta à?”

Hòa thượng Long Đồ hừ lạnh nói: “Đánh rắm! Ai bảo nhiệm vụ của ta thất bại! Ta đã thả Nguyên Thần kia ra, sao lại thất bại?”

“Vậy con mắt thứ ba đâu? ác niệm của Đàm Tông đâu? Một bị cướp, một bị đánh thành tro bụi!”

“Vậy cũng là thành công một nửa!”

Long Đồ hừ nhẹ nói: “Hoa Lộng Nguyệt, ngươi không hiểu lòng tốt của Phật gia ta rồi.

Không phải chỉ có chúng ta đi tìm những địa điểm bí mật vạn năm trước, tên Sở Hưu kia cũng đang tìm kiếm, sao hắn biết những nơi này, không cần ta nhiều lời nhỉ?

Bọn chúng không tìm được thì thôi, vạn nhất chạm mặt chúng, ngươi có chắc mình thắng nổi không? Đừng quên rốt cuộc hắn là ai!

Đông Tề, Bắc Yên, Tây Sở, bố trí trong long mạch ba nơi này đã thất bại triệt để, đám đạo sĩ mũi trâu đều hóa thành tro bụi, thần hình câu diệt.

Ba người bọn họ vốn không chịu thần phục chủ nhân, hóa thành tro bụi cũng thôi, dù sao chúng ta cũng nhận được một bộ phận lực lượng long mạch rồi.

Nhưng tiếp theo không thể để mất dược, nhiệm vụ của ta thất bại một nửa, nhiệm vụ của ngươi không thể thất bại một nửa được.

Nhiệm vụ mà thất bại thì trách nhiệm là của cả hai chúng ta, nhưng nếu hoàn thành, công lớn là của ngươi, ngươi còn ngại cái gì?”

Hoa Lộng Nguyệt khẽ nhíu mày, nhưng gương mặt hắn cũng không thể hiện được biểu cảm quá phức tạp.

“Được, lần này coi như ngươi tốt bụng, nhưng sao ta cứ cảm thấy nơi này tĩnh mịch như vậy? Ngươi có chắc đám người Vạn Đạo Thiên Cung kia còn lưu lại nguyên thần oán niệm không?”

Hòa thượng Long Đồ lắc đầu nói: “Nói thật, ta cũng không chắc.

Nhưng dù sao đi nữa, vạn năm trước đám người đó có thể đối chọi với tinh nhuệ của Tam Thanh Điện, lại bị lừa gạt thê thảm như vậy trong đại kiếp nạn, không ai trốn thoát được, sao bọn họ lại không lưu lại thứ gì được?

Tuy cũng có thể thứ bọn họ lưu lại đã bị hủy trong đại kiếp nạn thượng cổ, nhưng ta tin chủ nhân, suy đoán của người sẽ không sai.”

Đúng lúc này, bên ngoài bỗng có từng đợt chấn động, hiển nhiên có người đang dùng bạo lực đập phá cung điện, hủy bỏ những phù chú bên ngoài.

Hoa Lộng Nguyệt biến ắc: “Nhắc tới là đến liền, lần này ngươi nói đúng rồi, đám người bên ngoài cũng tìm được Vạn Đạo Thiên Cung, nhưng xem lực lượng này chắc không phải tên Sở Hưu kia, hình như là người của Bái Nguyệt Giáo.

Hòa thượng, ngươi đi ngăn cản người bên ngoài, ta vào trong tìm những thứ kia.”

Hòa thượng Long Đồ cười lạnh nói: “Nghĩ gì thế? Lần này coi như ta giúp ngươi, phần lớn công lao là của ngươi rồi, kết quả ngươi còn muốn giao việc nặng nhọc nhất cho ta làm?

Đám người bên ngoài là đồ tử đồ tôn của ngươi, giao cho ngươi giải quyết thì hơn.”

Nói xong hòa thượng Long Đồ trực tiếp đi sâu vào trong cung điện.

Hoa Lộng Nguyệt hừ lạnh một tiếng nhưng không nói gì thêm, đi ra bên ngoài cung điện.

Lúc này bên ngoài cung điện, vô số cổ trùng đang liều mạng công kích phù chú bên ngoài.

có một số cổ trùng xé rách phù chú, khiến cho phù chú bùng nổ, chết mất hàng loạt cổ trùng, nhưng chỉ trong chớp mắt đã bị lấp đầy.

Phương pháp phá trận của Bái Nguyệt Giáo chỉ đơn giản thô bạo như vậy, trực tiếp dùng mạng điền vào, nhưng là mạng của cổ trùng.

Đại tế ti Bái Nguyệt Giáo líu lưỡi: “Nơi này được phủ kín phù chú như vậy, liệu có phải cung điện trung tâm của Vạn Đạo Thiên Cung không? Có cần báo cho Sở giáo chủ đến xem không?”

Đông Hoàng Thái Nhất ở bên cạnh nói: “Chúng ta nên làm cho ổn thỏa đã, cẩn thận kẻo gọi Sở giáo chủ tới mà kết quả lại là nhầm lẫn, vậy thì mất mặt lắm.”

Trong lúc hai người nói chuyện, cung điện được bao bọc trong phù chú không ngờ lại mở ra một cánh cửa, thân hình Hoa Lộng Nguyệt đi từ trong ra.

Nhìn vô số cổ trùng xung quanh, Hoa Lộng Nguyệt cười khổ một tiếng, huýt sáo một cái, một nhịp điệu kỳ lạ lan tỏa.

Điểm kỳ dị này, dưới giai điệu này không ngờ đám cổ trùng đều trở nên mê muội, đồng thời ngừng tấn công, ngây ra tại chỗ.

“Vạn Cổ Trấn Hồn Khúc! Rốt cuộc ngươi là người phương nào?”

Đại tế ti và Đông Hoàng Thái Nhất đồng thời bật thốt lên.

Vạn Cổ Trấn Hồn Khúc là bí mật bất truyền của Bái Nguyệt Giáo bọn họ, là bí pháp chung cực để điều khiển cổ trùng, nghe nói có thể đồng thời điều khiển một vạn loại cổ trùng.

Lưu ý, là một vạn loại chứ không phải một vạn con.

Vạn Cổ Trấn Hồn Khúc mạnh ở chỗ chỉ cần điều khiển được một cổ trùng là có thể điều khiển toàn bộ đàn cổ trùng.

Cho nên theo lý luận, Vạn Cổ Trấn Hồn Khúc có thể điều khiển toàn bộ cổ trùng trong Tạo Hóa.

Hiện tại trong Bái Nguyệt Giáo không có ai nắm giữ bí pháp này.

Dạ Thiều Nam không học là vì hắn không cần.

Trong các thế hệ giáo chủ Bái Nguyệt Giáo, Dạ Thiều Nam là người có tài hoa tuyệt thế nhất, đồng thời hắn cũng là người duy nhất coi cổ thuật trấn pháp của Bái Nguyệt Giáo như thứ phụ trợ tu hành, bản thân lại chủ tu võ đạo.

Còn đại tế ti, Đông Hoàng Thái Nhất, thậm chí là thánh nữ Bái Nguyệt Giáo đều không học.

Không phải bọn họ không muốn học mà với thiên phú của bọn họ, cho dù đạt tới cảnh giới nửa bước Võ Tiên cũng không cách nào nắm giữ môn kỳ công bí pháp này.

Kết quả bây giờ lại có người thi triển bí pháp này ngay trước mặt bọn họ, sao không khiến bọn họ kinh hãi?

Hoa Lộng Nguyệt khẽ lắc đầu nói: “Ài, năm trăm năm, cố nhân trong Bái Nguyệt Giáo chết thì chết, chạy thì chạy, không ngờ đã không còn ai nhớ được ta?

Nhưng các ngươi trưởng thành đúng là vượt ngoài dự liệu của ta, có một phần năm số cổ trùng ở đây là ta không biết. Đây là thành quả của các ngươi trong năm trăm năm vừa qua à?

Bây giờ ai là người thống lĩnh Bái Nguyệt Giáo? Ta nhớ trước khi chết ta đã truyền chức giáo chủ cho Minh Thủy Tâm, hắn cũng chết rồi à?”

Nghe Hoa Lộng Nguyệt nói vậy, đại tế ti như nghĩ tới điều gì, kinh hãi nói: “Sư tổ? Ngươi là Hoa Lộng Nguyệt sư tổ năm trăm năm trước?”

Trước đó Hoa Lộng Nguyệt xuất hiện quá đột ngột, lại thêm bây giờ gương mặt của hắn đã biến dạng, cho nên bọn họ không nhận ra.

Nhưng nghe Hoa Lộng Nguyệt nói vậy, đại tế ti mới nhớ ra vị này rất giống giáo chủ Bái Nguyệt Giáo năm trăm năm được ghi lại trong điển tịch, Cổ Thần Quân - Hoa Lộng Nguyệt?

Nhưng bây giờ lăng mộ của Hoa Lộng Nguyệt vẫn còn trong Bái Nguyệt Giáo, sao người trước mắt lại là hắn được?

Bạn cần đăng nhập để bình luận