Côn Luân Ma Chủ

Chương 1895: Đứng ra làm chủ

Thẩm Phi Ưng thấy đám người Mai Khinh Liên do dự như vậy, hắn cũng thấy không cam tâm, cắn răng nói: “Thánh nữ đại nhân, thật ra Tống Vạn kia căm thù Thánh Giáo ta như vậy cũng có nguyên nhân của ngài, kẻ này không ít lần lén lút chửi bới ngài.”

Mai Khinh Liên cau mày nói: “Ta? Hình như ta chưa gặp hắn được mấy lần mà.”

Thẩm Phi Ưng nói: “Ngày trước khi Kim Cương Môn của Tống Vạn vừa quật khởi, hắn từng tới gia nhập dưới trướng Thánh Giáo ta, khi đó được thánh nữ đại nhân chấp chưởng.

Kết quả ngài lại đuổi hắn ra ngoài, cho nên hắn vẫn luôn thù hận, lén lút mắng chửi ngài, tâm địa như vậy đáng chém.”

Cuối cùng Thẩm Phi Ưng lại bồi thêm một câu: “Đây là chuyện chúng ta tìm hiểu được lúc sau, không tin ngài cứ hỏi Bạch Vô Kỵ.”

Bạch Vô Kỵ cũng gật nhẹ đầu, chứng minh Thẩm Phi Ưng nói không sai.

Mai Khinh Liên suy nghĩ một chút rồi nói: “Có chuyện như vậy thật, ánh mắt kẻ này nhìn ta có vẻ bất chính, khiến ta căm ghét. Hơn nữa còn chưa gia nhập Thánh Giáo ta mà đã giở giọng châm ngòi ly gián, không phải người chịu ngồi yên.

Thánh Giáo ta không sợ kẻ tham lam, cũng không sợ người có dã tâm.

Nhưng loại người gây nội loạn như vậy, có lưu lại cũng là phiền toái, cho nên ta trực tiếp đuổi hắn ra ngoài.

Đúng rồi, ngươi nói hắn chửi ta, vậy hắn chửi cái gì?”

Thẩm Phi Ưng thận trọng nhìn Mai Khinh Liên một cái nói: “Hắn nói ngài đã nhiều tuổi rồi còn giả bộ thánh nữ làm gì, thánh phụ còn tạm được.

Còn nói ngài lấy tư sắc ra dụ dỗ nên mới được Sở giáo chủ ưa thích, bằng không một nữ nhân lấy tư cách gì mà trở thành một trong những người chủ trì của Côn Luân Ma Giáo?

Hắn còn nói xưa nay nữ nhân không thể làm việc lớn, chỉ tổ hỏng chuyện, Côn Luân Ma Giáo đưa một nữ nhân lên vị trí như vậy, chắc chắn sẽ...”

Thẩm Phi Ưng không dám nói nốt nửa câu còn lại.

Vì gương mặt mỹ miều của Mai Khinh Liên đã âm trầm tới cực điểm, Hồng Liên Nghiệp Hỏa lượn vòng quanh người cô, như núi lửa sắp phun trào.

“Tên khốn kiếp này! Bà đây chắc chắn sẽ cho hắn ngàn vạn nhát đao! Vừa dùng nghiệp hỏa luyện tâm, vừa lăng trì ngàn vạn nhát!”

Mai Khinh Liên vừa rồi còn bình tĩnh phân tích được mất khi ra tay, lúc này đã hoàn toàn bùng nổ, thậm chí chỉ hận không thể lập tức giết tới Bắc Yên.

Lục Giang Hà ở bên cạnh khẽ nhếch miệng, thầm nhủ quả nhiên Tống Vạn nói không sai, đôi khi nữ nhân dễ làm hỏng chuyện, một khi dính tới bản thân là mất tỉnh táo.

Đương nhiên Hồng Liên Ma Tôn là ngoại lệ, núi Thái Sơn có đổ thì sắc mặt vẫn không đổi, nữ nhân mình ái mộ mà, đương nhiên phải khác chứ.

Đúng lúc này, một âm thanh đột nhiên vang lên: “Ai trêu chọc ngươi? Ngươi muốn lăng trì ai?”

Thấy thân hình của Sở Hưu từ bên ngoài đi vào, mọi người ở đây lập tức vui mừng xen lẫn ngạc nhiên.

Ninh Huyền Cơ dẫn Sở Hưu đi, thần thần bí bí, mọi người không ai biết đi đâu làm gì.

Đương nhiên không ai nghi ngờ Ninh Huyền Cơ sẽ hại Sở Hưu.

Không phải vì bọn họ tin tưởng nhân phẩm của Ninh Huyền Cơ mà là tới cấp bậc của Ninh Huyền Cơ, nếu hắn thật sự muốn giết Sở Hưu, có thể nói dễ như trở bàn tay, không cần phiền toái như vậy.

Vốn dĩ bọn họ cho rằng Sở Hưu sẽ đi rất lâu, không ngờ tổng cộng chỉ chưa tới hai tháng mà Sở Hưu đã về.

Sở Hưu hỏi: “Có chuyện gì xảy ra? Gần đây trên giang hồ xảy ra chuyện à?”

Lúc này Thẩm Phi Ưng thấy Sở Hưu tới, hắn lập tức ra vẻ ấm ức thuật lại mọi chuyện cho Sở Hưu.

Đương nhiên trước mặt Sở Hưu, Thẩm Phi Ưng không dám thêm mắm thêm muối, chỉ kể lại đầu đuôi sự tình.

Sau khi nghe xong, Sở Hưu chỉ ‘à’ một tiếng, ra vẻ đã biết.

Mai Khinh Liên bất mãn nói: “Đối phương không để Thánh Giáo ta trong mắt, chẳng lẽ ngươi không thể hiện thái độ à?”

Sở Hưu lạnh nhạt nói: “Đừng nóng giận, chuyện này rất bình thường mà? Thánh Giáo ta có bao giờ được người khác thích?

Thật ra chuyện này rất bình thường, thậm chí khi còn ở thượng giới ta đã nghĩ đến.

Đám Cổ Tôn kia muốn thành lập tông môn ở hạ giới, vậy lấy đâu ra đệ tử? Lấy đâu ra người? Chắc chắn phải thu nhận một số người ở hạ giới.

Còn những người ở hạ giới, chỗ khác không nói, cho dù là địa phận Bắc Yên cũng có không ít người có oán hận với Thánh Giáo ta.

Hoặc một số kẻ có dã tâm nhưng Thánh Giáo ta không cách nào thỏa mãn dã tâm của chúng, đương nhiên bọn chúng sẽ tìm đường lui khác.

Đối với bọn chúng, đám cường giả Cổ Tôn ở Đại La Thiên chính là đường ra rất tốt, cho nên biểu hiện của Tống Vạn với Kim Cương Môn bỏ đi đó chẳng phải rất bình thường ư?”

“Thế bây giờ ngươi định làm thế nào? Tuy hiện tại lực lượng chủ chốt của Thánh Giáo ta không ở Bắc Yên, nhưng hoàng tộc Bắc Yên đã hoàn toàn gia nhập dưới trướng Thánh Giáo ta, hơn nữa địa phận Bắc Yên cũng là nơi chúng ta phát triển thế lực lâu nhất.”

Sở Hưu híp mắt nói: “Làm thế nào à? Đương nhiên phải cho đám người Đại La Thiên biết, tới hạ giới thì phải tuân thủ quy củ của hạ giới.

Cũng phải cho đám người hạ giới biết, dưới hạ giới này, Thánh Giáo ta hùng bá giang hồ, ở Đại La Thiên, Thánh Giáo ta cũng xưng bá Đông Vực, không phải loại vô danh gì!”

Nghe xong câu này, hai mắt Thẩm Phi Ưng lập tức sáng bừng lên.

Hắn cam tâm tình nguyện trở thành chó săn cho Côn Luân Ma Giáo, bị người người trong võ lâm Bắc Yên thóa mạ, đổi lại là gì? Chẳng phải là sau khi chịu uất ức sẽ có chủ nhân ra mặt giúp hắn hay sao?

Cho dù Thẩm Phi Ưng là chó săn, hắn cũng chỉ làm chó săn cho cường giả.

...

Trong biệt viện xa hoa nhất của Kim Cương Môn.

Đây vốn là chỗ ở của Tống Vạn, nhưng bây giờ đã được hắn hiến tặng cho Xích Hà Tôn Giả.

Lúc này Tống Vạn đang cúi đầu cung kính báo cáo tình hình thành lập tông môn cho Xích Hà Tôn Giả.

“Xin sư phụ cứ yên tâm, còn ba tháng nữa là tông môn sẽ thành lập xong. Chắc chắn đệ tử sẽ bố trí một đại điển khai tông lập phái thật long trọng cho ngài, để thanh danh Xích Hà Thần Tông ta vang dội khắp giang hồ!”

Xích Hà Tôn Giả mặc một bộ đạo bào màu đỏ, đỉnh đầu đội đạo quan hỏa vân, gương mặt chính trực phiêu dật, khí chất cao thâm, rất có cảm giác cao nhân đắc đạo.

Nhưng trên thực tế, trong số các Cổ Tôn ở Đại La Thiên, hắn cũng không phải người nổi bật, chi phái của hắn là nửa đường xuất gia trở thành Cổ Tôn.

Thật ra vốn dĩ ở Đại La Thiên có một tông môn tên là Xích Hà Thần Tông, nhưng đi theo con đường tinh anh, bồi dưỡng rất ít đệ tử, mỗi thế hệ không hơn mười người.

Nhưng sau này các đại tông môn càng ngày càng thu nhận nhiều đệ tử, khiến cho Xích Hà Thần Tông thậm chí không thể đi theo con đường tinh anh, chỉ có thể truyền thừa cho một đệ tử, vì vậy mới ẩn cư nơi rừng rú, trở thành Cổ Tôn.

Lần này hạ giới, Xích Hà Tôn Giả là người nóng lòng khai tông lập phái dưới hạ giới nhất, thành lập lại Xích Hà Thần Tông, khôi phục vinh quang của tổ tiên.

Thật ra Xích Hà Tôn Giả vốn thấy chướng mắt với Tống Vạn.

Cổ Tôn của Đại La Thiên vốn thanh cao, Xích Hà Tôn Giả rất căm ghét loại người láu cá mang đầy khí tức hồng trần này.

Nhưng sau khi mình hạ giới, đối phương là người đầu tiên gia nhập dưới trướng mình, hơn nữa còn hiểu chuyện nghe lời, cả thực lực và thế lực đều không tệ, giúp cho kế hoạch khai tông lập phái của hắn thuận lợi hơn nhiều. Cho nên dẫu Xích Hà Tôn Giả chướng mắt hắn, nhưng vẫn thu nhận làm đệ tử.

Đúng lúc này, bên ngoài có đệ tử tới bẩm báo, nói là Sở Hưu giáo chủ Côn Luân Ma Giáo tự mình mang người tới hỏi thăm.

Tống Vạn nghe người của Côn Luân Ma Giáo đến cũng không thấy có gì lạ, nếu đối phương không có phản ứng gì, vậy không phải là Côn Luân Ma Giáo.

Cho nên hắn lập tức nói với Xích Hà Tôn Giả: “Sư phụ, chắc chắn đám người Côn Luân Ma Giáo kia đang bất mãn chúng ta chiếm lĩnh vị trí cung điện của triều đình Bắc Yên, thành lập tông môn.

Xưa nay bọn chúng luôn hành xử bá đạo, nhưng lần này có sư phụ ngài, chắc chắn bọn chúng phải đá vào tấm sắt rồi, chỉ có nước thất bại tan tác quay về.

Tống Vạn đứng đó nịnh bợ Xích Hà Tôn Giả, nhưng lại không chú ý thấy sắc mặt Xích Hà Tôn Giả đã thay đổi đôi chút.

Bạn cần đăng nhập để bình luận