Côn Luân Ma Chủ

Chương 1547: Quyết tâm của Tu Bồ Đề Thiền Viện

Tiêu Ma Kha nhìn về phía Rama, hỏi: “Phương trượng, bây giờ chúng ta làm thế nào đây? Hay là tạm thời bỏ chạy tới khu vực Nam Hải đi?

Trong khu vực Nam Hải, số lượng tông môn võ lâm thưa thớt, Ma đạo thì chỉ có Đệ Lục Thiên Ma Tông, chúng ta cũng không e ngại. Tới lúc đó cứ chọn bừa một hải đảo rồi ẩn cư là được.”

"Ngươi sợ." Rama đột nhiên nói.

Tiêu Ma Kha ngây ra tại chỗ, sau đó trầm giọng nói: “Không phải ta sợ chết, ta chỉ sợ Tu Bồ Đề Thiền Viện không chịu nổi.”

Mạng của hắn là Rama cho, vì Tu Bồ Đề Thiền Viện, hắn có thể bỏ qua tính mạng mình, nhưng hắn sợ mình sẽ phải thấy cảnh tượng trong bói toán một lần nữa.

Rama nói đầy ẩn ý: “Rút lui thì đơn giản, nhưng muốn trở về lại muôn vàn khó khăn.

Chúng ta có thể lùi, nhưng Tu Bồ Đề Bảo Thụ sau núi có thể đào lên được ư?

Chúng ta có thể lùi, nhưng Phù Đồ Tháp dưới mặt đất của Tu Bồ Đề Thiền Viện có thể mang theo hay sao?

Có quá nhiều thứ không thể bỏ qua, ta sợ là lần này chúng ta mà đi, lại mất hẳn phật tâm.”

Bất Không hòa thượng cũng gật đầu, thở dài một tiếng nói: “Đúng vậy, rút lui thì dễ, nhưng muốn về lại muôn vàn khó khăn.

Năm trăm năm trước, dưới uy hiếp của Côn Luân Ma Giáo, không ít tông môn chọn cách tạm lánh ra khu vực hải ngoại, kết quả sau đó số tông môn trở về chỉ là lông phượng sừng lân.

Khi đó Tu Bồ Đề Thiền Viện ta không đi, sao bây giờ lại phải đi?”

Tiêu Ma Kha không nhịn được nói: “Khi đó ma uy của Côn Luân Ma Giáo trải rộng ra khắp thiên hạ, không phải chỉ mình Tu Bồ Đề Thiền Viện chúng ta phải chịu khổ, không đi cũng được.

Nhưng bây giờ Sở Hưu kia lại chĩa mũi giáo vào chúng ta, chúng ta không đi thì lấy gì ra chặn Sở Hưu kia?”

“Lấy mạng của ta!”

“Lấy mạng của ta!”

Bất Không hòa thượng và Rama gần như đồng thời thốt lên bốn chữ này.

Không ai không sợ chết, nhưng khi đối mặt với kiếp nạn liên quan tới sinh tử của tông môn, thứ bọn họ có thể lấy ra chính là tính mạng của bản thân.

Nhưng Bất Không hòa thượng là cường giả từng giao chiến với Côn Luân Ma Giáo năm trăm năm trước, Rama là người trẻ tuổi nhất trong những chí cường giả cảnh giới Thiên Địa Thông Huyền, cũng là người có thiên phú trác tuyệt nhất.

Bọn họ nói liều mạng, không phải là loại liều mạng của kẻ lỗ mãng, nhưng cũng không phải cùng một ý nghĩa.

Rama vung tay, ra hiệu cho Bất Không hòa thượng nói trước.

Bất Không hòa thượng trầm giọng nói: “Ta tu Bất Tử Thiền, là người từng chết một lần, thật ra không còn bao nhiêu sinh cơ.

Trong Phù Đồ Tháp còn bồi dưỡng một đóa Ưu Đàm Bà La, vạn năm rồi vẫn chưa nở. Đến lúc đó ta sẽ hy sinh sinh cơ còn lại làm chất dinh dưỡng, kích thích Ư Đàm Bà La nở sớm, tạo ra khoảnh khắc rực rỡ nhất của nó.”

Rama lạnh lùng nói: “Ta không cách nào khống chế lực lượng của Tu Bồ Đề Bảo Thụ, nhưng có thể thiêu đốt nguyên thần để đánh đổi, cưỡng ép khống chế nó.

Còn ta khống chế được bao lâu, vậy phải xem ta không chịu nổi trước, hay đám người Sở Hưu không chịu nổi trước.”

Xét tới nội tình thì thật ra Tu Bồ Đề Thiền Viện còn mạnh hơn Đại Quang Minh Tự.

Nội tình này là chỉ nội tình về thời gian.

Ưu Đàm Bà La là thần hoa trong truyền thuyết thượng cổ, Phật Đà nhặt hoa cười, đóa hoa được nhặt chính là Ưu Đàm Bà La.

Nghe nói thời điểm Ưu Đàm Bà La nở rộ sẽ tỏa ra uy lực rực rỡ cường đại, che chở cho phật quốc tịnh thổ.

Nhưng đáng tiếc Tu Bồ Đề Thiền Viện bồi dưỡng đóa hoa này đã một vạn năm, bỏ ra vô số thiên tài địa bảo, cung cấp lực lượng cho nó, mà vẫn không thể khiến nó nở rộ.

Còn Tu Bồ Đề Bảo Thụ, nghe nói có thể truy ngược tới tông môn đứng đầu Phật môn trong thời kỳ thượng cổ, Thiên La Bảo Tự.

Tu Bồ Đề Bảo Thụ vốn là chí bảo truyền thừa của Thiên La Bảo Tự, nhưng thứ này không cách nào di chuyển, nên không bị đưa tới Đại La Thiên.

Kết quả trong đại kiếp nạn thượng cổ, Tu Bồ Đề Bảo Thụ chỉ bị tổn hại đôi chút, không tới mức khô héo, được sư tổ của Tu Bồ Đề Thiền Viện phát hiện, chữa trị cẩn thận, thậm chí cái tên Tu Bồ Đề Thiền Viện cũng là bắt nguồn từ gốc bảo thụ này.

Bất Không hòa thượng và Rama, hai người đã dùng hai lá bài tẩy mạnh nhất của Tu Bồ Đề Thiền Viện, cho dù Sở Hưu có mạnh hơn nữa thì bọn họ cũng có phòng bị, không đến mức như Đại Quang Minh Tự, bị người ta đột ngột diệt môn.

Tiêu Ma Kha không nhịn được nói: “Vậy ta thì sao?”

Rama vỗ vai Tiêu Ma Kha nói: “Đương nhiên là bảo tồn chút truyền thừa cuối cùng của Tu Bồ Đề Thiền Viện chúng ta rồi.

Đã là liều mạng vậy làm gì có thắng thua tuyệt đối? Chúng ta thua, ngươi chính là phương trượng kế tiếp của Tu Bồ Đề Thiền Viện.”

Tiêu Ma Kha nghe xong lập tức đứng lên định nói gì đó, nhưng bị Rama ấn xuống.

Hắn lắc đầu nói: “Ta biết ngươi có ý gì, nhưng xưa nay khi tông môn tới thời khắc sinh tử tồn vong, chỉ có cường giả đi liều mạng chứ ngươi có thấy kẻ yếu đi liều mạng bao giờ chưa? Đó không phải liều mạng mà là chịu chết.

Mỗi chức vị đều có nhiệm vụ của mình, ta là phương trượng, đã tới nước này rồi thì chuyện liều mạng là nhiệm vụ của ta.

Trước đây ta ngồi lên chức vị phương trượng khi còn rất trẻ, chư vị trưởng bối trong sư môn không phản đổi là vì bọn họ tin tưởng.

Còn bây giờ, ta cũng muốn họ thấy, bọn họ không nhìn lầm người.”

Rama không phải người nhiều lời, cho dù là lúc hắn còn trẻ cũng vậy.

Hôm nay hắn nói với Tiêu Ma Kha nhiều như vậy, Tiêu Ma Kha lập tức hiểu quyết tâm của hắn.

Người của Tu Bồ Đề Thiền Viện cho rằng sau khi Sở Hưu giải quyết xong Đại Quang Minh Tự sẽ ra tay với bọn họ. Nhưng thực tế bây giờ Sở Hưu vẫn còn ở Côn Luân Sơn khôi phục lực lượng.

Thần thông Pháp Thiên Tượng Địa này tiêu hao vượt quá lẽ thường, thậm chí tiêu hao đó đã tiếp cận bản nguyên của Sở Hưu, chỉ cần Sở Hưu dùng thêm một giây thôi là tổn thất tới bản nguyên.

Mất tới gần mười ngày, Sở Hưu mới tu bổ được lực lượng tổn thất.

Bên phía Tu Bồ Đề Thiền Viện, Sở Hưu không vội ra tay, tuy tin tức đã lan truyền nhưng muốn động thủ cần chuẩn bị vẹn toàn mới được. Dù sao thực lực của Tu Bồ Đề Thiền Viện cũng mạnh hơn Đại Quang Minh Tự một chút, bây giờ chuyện y còn sống đã bại lộ, lần tiếp theo phải quang minh chính đại tấn công, tập kích cũng vô dụng.

Thật ra Sở Hưu ngông nghênh như vậy, còn công khai tuyên bố sẽ hủy diệt Đại Quang Minh Tự và Tu Bồ Đề Thiền Viện, khiến Bắc Yên trực tiếp diệt phật, không phải y hận đám hòa thượng kia thấu xương mà là mượn đại thế, ép Tu Bồ Đề Thiền Viện rút lui. Như vậy y có thể danh chính ngôn thuận tiếp quản khu vực Nam Man.

Đương nhiên đây chỉ là tưởng tượng theo hướng tốt nhất, chắc Tu Bồ Đề Thiền Viện sẽ không rút lui.

Loại đại phái truyền thừa vạn năm này cũng có tôn nghiêm và giới hạn cuối cùng, không phải tông môn bình thường, nước chảy bèo trôi, chỉ biết mượn gió bẻ măng.

Cho nên Tu Bồ Đề Thiền Viện không đi, bên phía y nhất định phải chuẩn bị, nhất định phải đánh một trận thật thành công.

Chuyện đầu tiên Sở Hưu làm là dung hợp Phá Trận Tử và Thính Xuân Vũ.

Thật ra Sở Hưu không biết luyện khí.

Nhưng theo lời Lục Giang Hà, bảo vật tiên thiên và bảo vật tiên thiên tự có phản ứng, chỉ cần ném vào là được.

Tuy lần trước đa số những lời của hắn là nói hươu nói vượn nhưng vẫn có tác dụng.

Sở Hưu tới chỗ Vô Căn Thánh Hỏa, do dự một chút nhưng cuối cùng vẫn ném Thính Xuân Vũ và Phá Trận Tử vào trong.

Khoảnh khắc này Vô Căn Thánh Hỏa nóng rực bao phủ toàn bộ hai thanh đao.

Trong Vô Căn Thánh Hỏa, Phá Trận Tử không hề thay đổi, Thính Xuân Vũ lại bắt đầu hòa tan, hóa thành làn nước thép dung nhập vào thân đao Phá Trận Tử.

Có lẽ là vì Thính Xuân Vũ không có khí linh nên khi hai thanh đao dung hợp, ngoại hình vẫn lấy Phá Trận Tử làm cơ sở, nhưng to hơn một chút, độ cong của đao cũng tăng thêm, trở nên sắc bén thêm một chút.

Mà sau khi Thính Xuân Vũ bị hòa tan, một số ấn ký màu đen cũng theo đó dung nhập vào Phá Trận Tử.

Khi Sở Hưu cầm Phá Trận Tử đã được dung hợp xong vào tay, đầu óc y hiện lên từng hình ảnh mơ hồ, nhưng ẩn chứa vận luật kỳ lạ, lấp lóe tới lui, cuối cùng dung nhập vào trong đầu Sở Hưu.

Đây đều là ấn ký mà Độc Cô Duy Ngã lưu lại ngày trước, được Thính Xuân Vũ vô thức ghi chép lại, rốt cuộc khi Vô Căn Thánh Hỏa rèn luyện, nó cũng hiển hiện, dung hợp.

Bạn cần đăng nhập để bình luận