Côn Luân Ma Chủ

Chương 1340: Hoắc ngũ gia

“Lão tứ, ta thấy tiểu tử này mừng thọ nghĩa phụ không phải có ý tốt. Hắn là kiêu hùng Ma đạo trong khu vực Trung Nguyên, tới Đông Hải của chúng ta làm cái gì?

Dù sao đám võ giả Trung Nguyên kia không có ai là người tốt. Hay là thế này đi, nhân lúc tiệc mừng thọ còn chưa bắt đầu, ta tìm cái cớ trực tiếp đuổi hắn ra ngoài!”

Năm xưa khi Bách Lý Phá Binh còn chưa trở thành nghĩa tử của Hoắc ngũ gia, hắn từng xông xáo trên đất Trung Nguyên.

Không ai biết tình hình lúc đó, nhưng nghe nói Bách Lý Phá Binh chịu thiệt, còn thua thiệt rất nặng.

Cho nên chỉ cần là võ giả Trung Nguyên bị hắn gặp phải, cho dù ngươi không trêu chọc hắn, rất có thể hắn vẫn ra tay đánh ngươi.

Nạp Lan Hải liếc mắt nhìn hắn một cái nói: “Hôm nay là ngày mừng thọ của nghĩa phụ, người ta còn chưa làm gì cơ mà, ngươi vội gì chứ? Ngươi tùy tiện xuất thủ, không khéo người bị đánh văng ra không phải tên Sở Hưu kia mà là ngươi.

Chú ý tới hắn, tạm thời lặng lẽ quan sát. Phải nhớ nơi này là hải ngoại, là Chí Tôn Đảo, là địa bản của chúng ta chứ không phải của tên Sở Hưu kia!”

Ngoài miệng thì Nạp Lan Hải nói vậy nhưng trong lòng hắn cũng thấy lo lắng.

Hắn nhớ hình như Đông Tề đã bắt đầu tấn công Bắc Yên, tên Sở Hưu kia này có quan hệ mật thiết với hoàng tộc Bắc Yên, thậm chí hoàng đế của Bắc Yên hiện giờ cũng được hắn đẩy lên hoàng vị. Hắn đến Đông Hải có liên quan gì tới chuyện này?

Lúc này Sở Hưu đã theo Tiêu Tử Kỳ vào trong đại sảnh.

Đây là một căn phòng cực kỳ hoa lệ, xung quanh bày từng cụm bàn ghế.

Nhưng lúc này Tiêu Tử Kỳ lại đắn đo.

Số lượng cường giả Chân Hỏa Luyện Thần trong Thanh Phong Hải chỉ có hạn, cho nên vị trí trước nhất là dành riêng cho cường giả Chân Hỏa Luyện Thần, số lượng cũng có hạn.

Với thực lực và thế lực của Tiêu Tử Kỳ, hắn chỉ có thể ngồi ở khoảng giữa, nhưng Sở Hưu và Y Ba Tuần là cường giả Chân Hỏa Luyện Thần hàng thật giá thật, chẳng lẽ lại ngồi cùng chỗ với hắn?

May là lần này Sở Hưu tới để tìm người liên thủ chứ không phải tới gây sự, cho nên y cũng không tranh cãi vì một chỗ ngồi, chỉ lạnh nhạt nói: “Ngồi xuống đi.”

Khoảng nửa canh giờ sau, trong đại sảnh đã ngồi đầy người.

Có năm vị trí trước nhất, nhưng chưa có người ngồi.

Đương nhiên năm vị trí đó là dành cho năm nghĩa tử của Hoắc ngũ gia, thậm chí con trai ruột của hắn cũng không được đối đãi như vậy.

Vị trí thứ nhất để trống, dành cho đại nghĩa tử của hắn, Cừu Thiên Nhai.

Tuy Cừu Thiên Nhai đã mất tích năm mươi năm, nhưng mỗi lần Hoắc Hành Tôn tổ chức mừng thọ luôn để dành chỗ cho hắn.

Thứ hai là đảo chủ Thần Binh Đảo, Bách Lý Phá Binh, không biết vì sao Sở Hưu cứ cảm thấy Bách Lý Phá Binh đang nhìn mình.

Thứ ba chính là chủ nhân của Thương Long Hạm Đội, Phó Long Khiếu. Người này mặc áo gấm hoa văn rồng, khí thế hiên hang, thế lực của hắn cũng là mạnh nhất trong số ba người hiện giờ.

Thứ tư chính là Nạp Lan Hải, nhưng trên người hắn luôn có khí thế người sống chớ lại gần, khiến người khác run sợ.

Vị trí thứ năm hiện cũng để trống, đương nhiên là để dành cho Triệu Nguyên Phong.

Đúng lúc này, bên ngoài có một âm thanh vang dội truyền lại: “Ngũ gia đến!”

Theo giọng nói đó, một lão già râu tóc bạc trắng, mặc hoa phục được con cháu vây quanh đi vào trong đại sảnh.

Nghe âm thanh này, tất cả mọi người đều đưa mắt nhìn về phía Hoắc ngũ gia, thậm chí ngay cả ánh mắt của Sở Hưu cũng bị thu hút.

Y rất hiếu kỳ, rốt cuộc vị Hoắc ngũ gia này là thần thánh phương nào mà nhãn lực lại đạt tới mức độ này.

Nhưng sau khi quan sát, Sở Hưu lại cảm thấy hơi thất vọng.

Bình thường, thật quá bình thường.

Tuy đối với phần lớn võ giả, đừng nói là Chân Hỏa Luyện Thần, cho dù là cảnh giới Chân Đan cũng chỉ là cơ duyên, may mắn lắm mới đạt được.

Nhưng trong mắt người cấp bậc như Sở Hưu, Chân Hỏa Luyện Thần cũng có phân chia cao thấp.

Tôn gia lão tổ và Lục gia lão tổ chết trong tay y là loại bình thường nhất. Còn ba người đại chiến với y tại Quan Trung Hình Đường cách đây không lâu, Thủ Chân Tử, Nam Cung Vệ Vũ và Hách Liên Trường Phong; tuy cả ba thua dưới tay y nhưng không phải vì bọn họ quá yếu mà vì Sở Hưu quá manh. Tách riêng ra thì cả ba người đều không phải hạng dễ đối phó.

Còn trên người Hoắc Hành Tôn, Sở Hưu không nhìn ra nhiều dị tượng, ngược lại y còn thấy Hoắc Hành Tôn khá yếu.

Trên người hắn không có nhiều sát khí, chứng tỏ đã rất lâu rồi hắn không giao thủ với người khác. Thậm chí khi chiến lực còn ở đỉnh phong hắn cũng rất ít khi giao thủ, sức chiến đấu không cao.

Hơn nữa trên người Hoắc Hành Tôn tỏa ra nguyên khí nồng nặc. Thậm chí nguyên khí này đậm tới mức không bình thường, chứng tỏ hắn thường xuyên sử dụng các loại linh dược và thiên tài địa bảo làm thuốc bổ, hơn nữa tẩm bổ hơi thái quá, khiến cho chúng tản mác ra qua hơi thở.

Ngoài ra khí tức trên người hắn không giống võ giả Chân Hỏa Luyện Thần bình thường.

Cường giả Chân Hỏa Luyện Thần là dùng lực lượng nguyên thần dẫn dắt lực lượng của thiên địa, nhất cử nhất động để hòa hợp với lực lượng thiên địa, đây là hành động vô thức.

Ví dụ như nếu bây giờ trời đổ mưa, cường giả Chân Hỏa Luyện Thần như Sở Hưu không dùng chân khí che mưa thì nước mưa cũng bất giác chếch hướng, né tránh bọn họ.

Còn khí tức trên người Hoắc Hành Tôn lại rất loạn, cứ như hắn không khống chế được lực lượng này. Chẳng lẽ ngay cả tu vi Chân Hỏa Luyện Thần cũng là hắn dùng ngoại vật đạt được? Nhưng có ngoại vật gì có thể giúp người ta bước vào cảnh giới Chân Hỏa Luyện Thần?

Sở Hưu còn đang suy nghĩ, Hoắc Hành Tôn đã tới ghế chủ ngồi xuống, chắp tay một cái rồi cười ha hả nói: “Thời gian trôi qua thật nhanh, không ngờ lão phu đã tới ba trăm tám mươi tuổi. Mỗi lần mừng thọ như vậy là già thêm một chút, thêm mấy lần nữa không khéo chư vị phải tham gia tang lễ của lão phu rồi.”

Bên dưới lập tức có người nói: “Sao ngũ gia lại nói mấy chuyện đó? Đông Hải này may mắn được ngũ gia che chở, chắc chắn ngũ gia sẽ sống tới ngàn tuổi vạn tuổi.”

“Nói không sai, mấy năm nay ân huệ của ngũ gia đã trải khắp Đông Hải, công đức lớn như vậy, làm sao ông trời để ngũ gia đi cho được? Chắc chắn phúc phận của ngũ gia sẽ còn kéo dài.”

Bên dưới lại tiếng tục từng tràng khen ngợi, cực kỳ ghê tởm, nhưng ai cũng biết thật ra Hoắc ngũ gia rất thích nghe mấy lời này.

Người già sợ chết, Hoắc ngũ gia càng như vậy.

Đừng nhìn hắn luôn miệng nói mình không sống được bao lâu, nhưng nếu có ai dám nói tới điềm xấu trước mặt hắn, chắc chắn hắn sẽ không vui.

Hoắc Hành Tôn xua tay, cười ha hả nói: “Được rồi được rồi, lão phu sống tới giờ phút này đã là được ông trời phù hộ rồi, còn sống nữa thì thành lão già mà không chịu chết mất.

Vốn dĩ lão phu không định tổ chức mừng thọ lần này, đợi tới ba trăm tám mươi tám tuổi rồi mới làm.

Nhưng lão phu cũng sợ đợi tám năm nữa thì không gặp được chư vị, cho nên tổ chức sớm một chút, chung vui với mọi người.”

Lúc này trong số những nghĩa tử của Hoắc Hành Tôn, lão tam Phó Long Khiếu là người đầu tiên đứng ra hành lễ nói: “Nghĩa phụ yên tâm, tám năm nữa hài nhi sẽ tổ chức cho nghĩa phụ một bữa tiệc mừng thọ lớn hơn nữa, mời cả các đại lão cường giả trong Liệt Phong Hải tới tham dự.

Lần này hài nhi tới Liệt Phong Hải, mang về một cây Hải Bồ Đề, quả của nó lại trông như đào mừng thọ, có thể thấy ông trời cũng chuẩn bị quà cho nghĩa phụ.”

Nói xong Phó Long Khiếu vung tay, cho người dâng quà lên, nhưng giờ phút này Sở Hưu lại phát hiện sắc mặt Bách Lý Phá Binh và Nạp Lan Hải bỗng có một khoảnh khắc tối sầm xuống.

Bạn cần đăng nhập để bình luận