Côn Luân Ma Chủ

Chương 1931: Nguyên Thần Cung

Đương nhiên Lục Giang Hà sẽ không đa sầu đa cảm như Thương Thiên Lương, hắn còn mặt dày hỏi: “Sở giáo chủ, dù sao ta cũng đạt tới cảnh giới Võ Tiên rồi, ngươi có nghĩ đến lúc nào phân đất phong hầu Tứ Đại Ma Tôn không?”

Sở Hưu kinh ngạc nói: “Thực lực của ngươi bây giờ còn mạnh hơn Tứ Đại Ma Tôn năm xưa, sao phải để ý tới cách xưng hô như vậy?”

Lục Giang Hà lắc đầu, nói với giọng điệu sâu thẳm: “Đây là chấp niệm, ngươi không hiểu.

Năm trăm năm, cảnh còn người mất, ta khổ sở tu hành không phải muốn chứng minh điều gì, chỉ là muốn đoạt lại chức vị ma tôn từng đánh mất!”

“Vậy ngươi cứ chậm rãi ôm chấp niệm đi.”

Nói xong, Sở Hưu không để ý tới Lục Giang Hà đứng đó đa sầu đa cảm nữa, trực tiếp hạ lệnh, dẫn người tới Đông Hải Quận.

Lúc này trên bờ biển biên giới Đông Hải Quận, sóng lớn vỗ vào bờ, mây đen gầm thét, khung cảnh như sắp có bão tố.

Nhưng trên thực tế mùa này tại Đông Hải là sóng êm gió lặng, tình cảnh này là do hai nhóm người giằng co, khí thế cường đại dẫn dắt lực lượng thiên địa nên mới gây ra cảnh tượng như vậy.

Hai nhóm người giằng co, một bên là Bách Đông Lai và Hoắc Anh Kỳ đại diện cho Đông Hải.

Trước đó bọn họ còn đối đầu với nhau, nhưng lúc này đi vào võ lâm Trung Nguyên phát triển, hai người lại liên thủ, cứ như những mâu thuẫn lúc trước không phải là của bọn họ.

Còn phía trước hi người Bách Đông Lai và Hoắc Anh Kỳ là một loạt võ giả Đại Quang Minh Tự được Hư Vân dẫn đầu, còn có một số võ giả Thiên La Bảo Tự.

Chuyện này cũng đơn giản, Bách Đông Lai và Hoắc Anh Kỳ phát hiện manh mối về Nguyên Thần Cung, lập tức đưa tin cho Sở Hưu.

Bọn họ cũng coi là thành thật, nghe Sở Hưu nói không cho bọn họ đi vào nên bọn họ luôn canh giữ bên ngoài.

Nhưng lúc này Hư Vân đột nhiên dẫn theo một đám tăng nhân tới đây, hóa ra là để ý tới địa điểm bọn họ phát hiện manh mối về Nguyên Thần Cung.

Nhưng bọn họ đến không phải vì Nguyên Thần Cung, hơn nữa võ giả võ giả Đông Hải tuyệt đối không để lộ bí mật.

Hư Vân luôn miệng nói nơi này có di tích của Phật tông bọn họ, bảo bọn họ nhường đường. Bên võ giả Đông Hải đương nhiên không nhường, hai bên bèn giằng co.

Nhìn hai người Bách Đông Lai và Hoắc Anh Kỳ trước mặt, Hư Vân trầm giọng nói nói: “Hai vị, không phải bần tăng làm khó hai vị mà đúng là nơi này có di tích của Phật môn chúng ta.

Theo ta được biết chư vị ở Đông Hải không có ai tu luyện công pháp Phật môn, sao các ngươi không chịu nhường đường?

Nhường nó lại cho giới Phật tông chúng ta, Đại Quang Minh Tự ta... Thiên La Bảo Tự ta sẽ nhận ân tình của chư vị!”

Lúc này Rama vẫn đang bế quan ở Thiên La Bảo Tự, còn Hư Vân trong trạng thái hiện tại muốn bước vào cảnh giới Võ Tiên cần một cơ hội chứ không cần khổ tu, cho nên hắn dẫn người ra ngoài tìm di tích của Phật tông.

Hơn nữa Thiên La Bảo Tự cũng muốn rèn luyện các võ giả vừa gia nhập, cho nên cố ý bố trí một số võ giả Thiên La Bảo Tự đi theo Hư Vân.

Bách Đông Lai lạnh lùng nói: “Hư Vân đại sư, làm việc phải nói lý chứ, nơi này là chúng ta phát hiện trước, bất luận nơi này có di tích Phật môn hay không, chúng ta không muốn nhường, chẳng lẽ chư vị đại sư lại định cướp đoạt à? Đây là cách hành xử của đệ nhất thánh địa Phật môn đương thời, Thiên La Bảo Tự à?”

Thật ra võ giả Đông Hải không hiểu nhiều về võ lâm Trung Nguyên, vẫn là nhờ thông tin tỉ mỉ mà Sở Hưu đưa cho bọn họ.

Nhưng đối mặt với các võ giả Phật môn này, bọn họ cũng có cách, đơn giản nhất là dùng đạo lý đại nghĩa dọa bọn họ.

Chẳng phải Phật môn các ngươi tự xưng quang minh chính đại à? Chẳng lẽ lại ra tay cướp đoạt?

Hư Vân đột nhiên cười khẽ hai tiếng, nhưng giọng nói lại chuyển thành lạnh lùng: “Đương nhiên Thiên La Bảo Tự sẽ không cướp đoạt, nhưng ta thì có!

Ngăn Phật môn ta lấy lại thứ của bản thân, đó là đối địch với Phật môn ta, phải biết Phật cũng có cơn thịnh nộ của Kim Cương!

Hôm nay, cho dù toàn bộ giang hồ nói Phật môn ta cướp đoạt, bần tăng cũng tự gánh tội danh này, không liên lụy tới Thiên La Bảo Tự!”

Từ khi Đại Quang Minh Tự bị Sở Hưu tiêu diệt, tính cách Hư Vân như thay đổi hoàn toàn.

Nếu là trước đây, Hư Vân còn dùng thủ đoạn mềm dẻo để giải quyết vấn đề này.

Nhưng bây giờ Hư Vân không muốn nghĩ nhiều như vậy, tông môn cũng bị người ta diệt rồi, ngươi còn cần danh tiếng gì nữa? Hư Vân đã không còn danh tiếng.

Cho nên cứ dùng cách đơn giản thô bạo ra tay cướp đoạt là được, đây là lần đầu tiên hắn làm việc cho Thiên La Bảo Tự, hắn thà mang tiếng bá đạo vô lý chứ không muốn bị nói là vô dụng.

Bách Đông Lai và Hoắc Anh Kỳ đưa mắt nhìn nhau, ánh mắt đều cùng một ý.

Không đánh nổi.

Trước đó bọn họ đã nhận ra Hư Vân, nhưng chỉ riêng tu vi mà Hư Vân thể hiện, cực kỳ tiếp cận cảnh giới nửa bước Võ Tiên, bọn họ đã biết có liều mạng cũng không đấu nổi.

Hoắc Anh Kỳ trầm giọng nói: “Hư Vân đại sư, cho dù Thiên La Bảo Tự không cần danh tiếng nhưng chẳng lẽ lại không sợ cường địch? Ngươi có biết bây giờ chúng ta đang làm việc cho ai không? Chúng ta đang làm việc cho Sở Hưu Sở giáo chủ của Côn Luân Ma Giáo!”

Ở hạ giới, võ lâm hải ngoại ít được để ý đến, bao năm qua bọn họ vẫn luôn hoạt động riêng.

Cho nên chuyện bọn họ quy thuận Sở Hưu chỉ có chính bọn họ biết chứ võ lâm Trung Nguyên thật sự không biết.

Hoắc Anh Kỳ tự cho là để lộ tên tuổi Sở Hưu sẽ khiến đối phương lui bước, nhưng không ngờ vẻ bá đạo trên mặt Hư Vân lại biến thành sát ý, sát ý dày đặc!

Chín tầng lĩnh vực triển khai, phật quang vô biên lan tỏa, Hư Vân không nói hai lời, trực tiếp tấn công về phía Hoắc Anh Kỳ và Bách Đông Lai.

“Giết!”

Đồng thời, Hư Vân gầm lên một tiếng chói tai, những đệ tử Phật môn dưới trướng hắn cũng đồng loạt tấn công võ giả hải ngoại.

Hoắc Anh Kỳ và Bách Đông Lai đều bất ngờ, không nhắc tới Sở Hưu còn đỡ, nhắc tới Sở Hưu là đối phương trực tiếp giết tới.

Xét theo thực lực, đương nhiên đám võ giả hải ngoại này không địch nổi tinh nhuệ của Đại Quang Minh Tự và Thiên La Bảo Tự, bị đánh cho không ngừng thối lui, cực kỳ thê thảm.

Gương mặt Hư Vân đằng đằng sát khí, đối với hắn lúc này, Sở Hưu đã trở thành chấp niệm của hắn, bất luận là người hay chuyện gì liên quan tới Sở Hưu đều khiến sát khí của ngươi bùng lên.

Đám người này dám gia nhập dưới trướng Sở Hưu, vậy thì giết!

Khi Sở Hưu dẫn người tới biên giới Đông Hải Quận, chứng kiến chính cảnh tượng này.

Phát hiện thấy Sở Hưu tới Hư Vân lập tức dẫn người rút lui, cảnh giác nhìn Sở Hưu, đồng thời khởi động trận bàn trong ngực.

Hoắc Anh Kỳ thấy Sở Hưu đến lập tức lao tới, lớn tiếng kêu oan cầu viện.

“Giáo chủ! Đám lừa trọc này định giết sạch chúng ta!

Nơi này là chúng ta phát hiện trước, nhưng lũ lừa trọc này lại đòi cướp.

Chúng ta nhắc tới Sở giáo chủ ngài, kết quả bọn chúng lại hoàn toàn không nể mặt, càng giết dữ hơn!”

Sở Hưu phất tay, ngắt lời Hoắc Anh Kỳ, dùng ánh mắt như cười như không nhìn Hư Vân, lạnh nhạt nói: “Hư Vân đại sư, Đại Quang Minh Tự các ngươi đã gia nhập Thiên La Bảo Tự, quay về đất tổ Phật môn, phải có tương lai càng tươi sáng mới đúng.

Nhưng vì sao bây giờ ngươi cứ nhất quyết đối đầu với ta, chui đầu vào chỗ chết như vậy?”

Chữ cuối cùng hét ra, toàn bộ thiên địa như lập tức ngưng bặt, cơn sóng bên bờ biên lập tức bùng nổ, như phá núi mở đường, để lộ mặt đất ẩn sâu dưới mặt biển.

Uy thế này còn khủng khiếp hơn không biết bao nhiêu lần so với hai đám người giao thủ lúc vừa rồi, chỉ trong chớp mắt đã khiến người của hai bên biến sắc.

Bạn cần đăng nhập để bình luận