Côn Luân Ma Chủ

Chương 1985: Vô Thượng Thiên Ma xui xẻo 2

Thẩm Thiên Vương ở đằng sau sắc mặt đen kịt hừ lạnh nói: “Chẳng phải người? Ta làm tông chủ Kiếm Vương Thành nhiều năm như vậy, chẳng hóa ra ta không phải người?”

Tuy bây giờ Thẩm Thiên Vương đã thoái vị, hơn nữa thực lực của Phương Thất Thiếu cũng mạnh hơn Thẩm Thiên Vương, nhưng nghe vậy hắn vẫn bất giác co đầu rụt cổ.

Thẩm Thiên Vương chắp tay với Sở Hưu nói: “Chẳng hay lần này Sở giáo chủ tới Kiếm Vương Thành chúng ta có gì căn dặn?”

Sở Hưu nói: “Ta muốn tới Tây Mạc tìm một nơi.

Bên phía ta có manh mối, Nguyên Thủy Ma Quật của Thượng Phàm Thiên năm xưa đang ở khu vực Tây Mạc.

Nhưng ta chỉ biết nó ở khu vực Tây Mạc chứ không có địa điểm cụ thể, cho nên cần rất nhiều nhân lực tìm kiếm.

Khu vực Tây Mạc chỉ có một thế lực lớn là Kiếm Vương Thành, ta đành phải tới nhờ Phương huynh hỗ trợ.”

Phương Thất Thiếu trực tiếp vung tay lên nói: “Yên tâm, cứ giao cho ta là được. Sở huynh, ngươi có thể nói cho ta biết Nguyên Thủy Ma Quật có dị tượng gì không?”

Sau khi Sở Hưu nói xong, Phương Thất Thiếu trực tiếp gọi đệ tử dưới trướng tới, lệnh cho bọn họ viết lại đặc điểm này thành văn tự của các bộ lạc dị tộc, lần lượt phát xuống.

Đúng là Tây Mạc rất thưa thớt, nhưng có thưa người đến đâu vẫn có một số tiểu quốc và bộ lạc Tây Vực.

Trong khu vực Tây Mạc này, có thể nói Kiếm Vương Thành là duy ngã độc tôn, đây là chuyện bọn họ am hiểu nhất.

Cũng chỉ có lúc này Phương Thất Thiếu mới có chút dáng vẻ của tông chủ.

Bên phía Kiếm Vương Thành thì tìm hiểu tin tức về Nguyên Thủy Ma Quật, Sở Hưu thì dẫn người ở lại Kiếm Vương Thành.

Dù sao cũng đang rảnh rỗi, mọi người tạm thời ở lại nơi này đàm luận võ đạo, đệ tử Kiếm Vương Thành cũng có thể dự thính.

Tuy trong bọn họ chỉ có Ngụy Thư Nhai là tinh thông một chút kiếm pháp, nhưng cường giả Võ Tiên giảng đạo, cho dù chỉ nghe hiểu vài câu cũng được lợi rất lớn.

Bên phía Kiếm Vương Thành hết sức nhanh chóng, hay nên nói là khả năng khống chế Tây Mạc của Kiếm Vương Thành cực kỳ kinh người. Sau khi tin tức được đưa xuống, tất cả các tiểu quốc và bộ lạc ở Tây Vực đều buông bỏ tranh chấp, giúp Kiếm Vương Thành tìm kiếm theo manh mối đã giao. Chỉ mất có ba tháng đã có tin tức đưa về.

Ngay lúc đám người Sở Hưu định xuất phát, Phương Thất Thiếu thận trọng nhìn Thẩm Thiên Vương nói: “Ta có thể đi theo bọn Sở huynh không?”

Thẩm Thiên Vương tức giận nói: “Bây giờ ngươi là tông chủ, ngươi muốn đi thì ai cản được ngươi?”

Phương Thất Thiếu nghe vậy lập tức vui mừng, vội vàng lôi kéo đám người Sở Hưu rời khỏi, cứ như chỉ sợ Thẩm Thiên Vương đổi ý.

Người phát hiện manh mối về Nguyên Thủy Ma Quật là một bộ lạc nhỏ, tộc trưởng bộ lạc này đích thân dẫn đường, đưa đám người Sở Hưu tới một khu vực hoang vắng ở biên giới Tây Mạc.

Tộc trưởng chỉ theo một hướng, nói với giọng Trung Nguyên cứng nhắc: “Người chấp chưởng Tây Cực, khách nhân tôn quý, nơi này rất giống với miêu tả của các ngươi, trong ghi chép của tộc ta, đây là khu vực bị tử thần chiếm giữ.

Cho dù là Hồ Dương kiên cường nhất cũng không thể sinh sống ở đây, dũng sĩ cường tráng nhất bộ lạc chỉ ở đây một ngày là lập tức suy yếu bệnh tật.

Mỗi năm vào tháng bảy nơi này lại có bão cát đen nổi lên, nhưng không lan tràn, chỉ ngừng lại trong khu vực này.”

Phương Thất Thiếu hỏi: “Có cảm giác gì không?”

Sở Hưu lắc đầu nói: “Không biết, cần thử một lần, tòa Nguyên Thủy Ma Quật này là chết, không thuộc về Nguyên Thủy Ma Quật của Hạ Phàm Thiên, bây giờ nó đang bị phong ấn, cho nên không có lực lượng tiết ra ngoài.”

Dứt lời, con mắt thứ ba của Sở Hưu mở ra, ma khí cực âm tinh thuần bộc phát, xé rách mặt đất phía trước.

Chỉ trong chớp mắt nó như dẫn động thứ gì, toàn bộ vùng đất bắt đầu sôi trào, ma khí xộc thẳng tới trời, vắt ngang trời cao, khiến sắc trời hóa thành đen kịt.

Một khe hở không gian xuất hiện trong ma khí mãnh liệt kia.

Hành động này của Sở Hưu gây động tĩnh khá hớn, khiến Phương Thất Thiếu trợn mắt há hốc mồm.

“Con mắt thứ ba này còn hữu dụng hơn hai mắt bình thường. Sở huynh nghe ta nói này, tu luyện tới trình độ của ngươi, ngoài có ba con mắt liệu có thêm mấy bả vai mấy cái chân, hay thậm chí mấy cái kia không?”

“Đừng nói nhảm nữa, mau vào đi, cánh cửa này chỉ là tạm thời, không giữ được bao lâu đâu.”

Suy nghĩ của Phương Thất Thiếu luôn kỳ quái như vậy, nhưng Sở Hưu không có thời gian lảm nhảm với hắn.

Đám người thông qua cánh cửa đi vào Nguyên Thủy Ma Quật, ngay khi vào trong mọi người đã cảm thấy ma khí lạnh lẽo đánh tới.

Đương nhiên chỉ có Phương Thất Thiếu là không thích ứng, đám người Sở Hưu vốn tu luyện ma công, lúc này cũng không thấy có gì khó chịu.

Trước đó Sở Hưu từng tới Nguyên Thủy Ma Quật của Hạ Phàm Thiên, so với Hạ Phàm Thiên, Nguyên Thủy Ma Quật của Thượng Phàm Thiên chỉ khiến Sở Hưu có một cảm giác, đó là tĩnh mịch.

Tuy Nguyên Thủy Ma Quật vốn là nơi rất tĩnh mịch, ma khí vốn do lực lượng cực âm hóa thành.

Nhưng sau tử là sinh, cho dù là nơi tĩnh mịch cực đoan nhất cũng sinh ra một số quỷ vật nguy hiểm.

Ví dụ như Nguyên Thủy Ma Quật của Hạ Phàm Thiên mà Sở Hưu từng tới, bọn họ đã gặp cây đầu người, rồi tâm ma. Đó là những thứ được sinh ra trong Nguyên Thủy Ma Quật.

Nhưng nơi này không có cái gì, chỉ có đất đá lởm chởm, tĩnh mịch buồn tẻ và bóng tối nhìn không thấy điểm cuối, thậm chí không có nguy hiểm gì.

Phương Thất Thiếu nhếch miệng nói: “Ta còn tưởng nơi này giống với Nguyên Thủy Ma Quật của hạ giới, không ngờ lại là như vậy.”

“Khó khăn lắm mới được yên lặng lấy đồ, ngươi đừng có thối mồm.”

Trước đó Vô Thượng Thiên Ma đã nói, một thế giới chỉ có một Nguyên Thủy Ma Quật. Thượng Phàm Thiên bị hủy, đương nhiên tòa Nguyên Thủy Ma Quật này sẽ rơi vào trạng thái ngủ say phong ấn, cho nên bộ dạng như vậy cũng không có gì là lạ.

Theo lời Vô Thượng Thiên Ma thì những thứ khác đều đã tiêu tán, vậy nguy hiểm duy nhất trong Nguyên Thủy Ma Quật này là những võ giả Ma đạo vẫn lạc ở đây trong thời thượng cổ, thậm chí là xa xưa hơn.

Bọn họ vẫn lạc ở đây, linh hồn bị Nguyên Thủy Ma Quật và bản nguyên ma đạo ảnh hưởng, hóa thành ma khôi thủ hộ nơi này.

Cho nên bên phía Sở Hưu trực tiếp dẫn người đi thẳng lên không, tiến theo một hướng.

Trong Nguyên Thủy Ma Quật không có phương hướng không gian, dù sao chỉ cần tiến thẳng theo một hướng, kiểu gì cũng tới điểm cuối.

Với tốc độ của mọi người mà phải đi liên tục hơn nửa ngày mới thấy được địa điểm cuối cùng.

Đó là một tòa tháp đá trời sinh, thân tháp khổng lồ màu đen sáng bóng như lưu ly, cao chừng trăm trượng.

Trên đỉnh cao nhất của ngọn tháp là một luồng ma khí lượn lờ, cực kỳ bé nhỏ.

Nhưng ngay khoảnh khắc này, Sở Hưu lập tức cảm giác được, nó đúng là bản nguyên Ma đạo.

Vì ngay khoảnh khắc nhìn thấy thứ này, bản nguyên âm dương trong người Sở Hưu phát ra một luồng chấn động cực kỳ bé nhỏ.

Nhưng ngay lúc này phía trước tháp đá bỗng có một chấn động cường đại.

Mặt đất bị phá tan, ma khí xông lên tận trời, từng thân hình được bao phủ trong luồng ma khí sâu thẳm từ dưới đất leo lên.

Theo cách ăn mặc của những người này có thể thấy giữa bọn họ cách nhau bao nhiêu thời đại.

“Bao lâu?”

“Không biết, có lẽ một năm, có lẽ là vạn năm.”

“Lại có người muốn lấy bản nguyên hay sao?”

“Có lẽ lấy đi lại là giải thoát cho chúng ta.”

Những âm thanh này cực kỳ ồn ào, cứ như một người phát ra, lại như tất cả mọi người đồng thanh.

Bạn cần đăng nhập để bình luận