Côn Luân Ma Chủ

Chương 1969: Tự phụ và tự tin 2

Có thể nói chỉ cần cô đáp ứng, tương đương với đứng về phía Côn Luân Ma Giáo, đối địch với Hoàng Thiên Các. Nếu Côn Luân Ma Giáo mà thua, kết cục của Chu Tước Các ra sao có thể tưởng tượng được.

Tô Thu Đồng không nhịn được hỏi: “Ta có thể cự tuyệt không?”

Diệp Tiêu đứng chắp tay, cười ha hả: “Đương nhiên là được, một cái cớ mà thôi, Chu Tước Các không được thì ta tìm người khác.

Diệp Tiêu ta không thích uy hiếp nữ nhân. Nếu ta làm vậy, giáo chủ cũng không tha cho ta.”

Thậm chí nói một câu không dễ nghe, nếu không tìm được cái cớ thì có thể bỏ qua cớ củng gì đó, trực tiếp tiến đánh Huyền Thiên Cảnh cũng được!”

Nếu nói Phùng Vũ là tự phụ thì Diệp Tiêu chính là tự tin, tự tin vào Côn Luân Ma Giáo.

Nghĩ lại những uất ức mà mình vừa phải chịu, nghĩ lại chuyện thậm chí mình còn không có cơ hội lựa chọn, lại thấy thái độ của Diệp Tiêu, Tô Thu Đồng chỉ suy nghĩ một lát rồi gật đầu nói: “Chu Tước Các ta đồng ý đứng về phía Côn Luân Ma Giáo, thảo phạt Huyền Thiên Cảnh!”

Diệp Tiêu mỉm cười nói: “Đa tạ Tô các chủ, thời gian tới đây ta sẽ ở lại Chu Tước Các làm người liên lạc, chỉ cần kế hoạch bắt đầu, sẽ lập tức ra tay!”

...

Năm ngày sau, Phùng Vũ ở Huyền Thiên Cảnh vẫy tay một cái, gọi một đệ tử tới hỏi: “Bên phía Chu Tước Các còn không có tin tức gì à?”

Đệ tử kia lắc đầu nói: “Không có, mấy ngày qua không có đệ tử Chu Tước Các nào tới.”

Phùng Vũ vuốt cằm, đám đàn bà Chu Tước Các đúng là quật cường, hay bọn chúng vốn không hiểu Huyền Thiên Cảnh là thế lực ra sao?

Đúng lúc này lại có đệ tử đến, nói Tất Du Trần gọi hắn.

Sau khi Phùng Vũ tới đại điện lại thấy sắc mặt Tất Du Trần đen kịt. Vẻ mặt các Võ Tiên Huyền Thiên Cảnh khác cũng không dễ nhìn.

“Sư phụ, sao vậy?”

“Sao à? Xem chuyện tốt mà ngươi làm đi!”

Nói xong, Tất Du Trần trực tiếp vứt một tờ giấy sang

Phùng Vũ đọc một lượt, đó là một bài văn luận tội, trên đó viết Huyền Thiên Cảnh bá đạo vô lý ra sao, ép Chu Tước Các phải bán công pháp, lại buộc Tô Thu Đồng phải cưới hắn, còn thêm mắm thêm muối ra rất nhiều thứ, miêu tả hắn như đại quan nhân Tây Môn.

“Đây là đặt điều!”

Phùng Vũ ném bài luận tội sang một bên.

Tất Du Trần lạnh lùng nói: “Vậy chuyện ngươi tới Chu Tước Các cũng là đặt điều?”

Phùng Vũ trầm giọng nói: “Đúng là đồ nhi đã tới Chu Tước Các, nhưng đó là sư phụ nói dưới hạ giới có không ít thần công bí pháp còn sót lại từ vạn năm trước, võ giả hạ giới lại không biết giá trị của chúng, chúng ta phải cố gắng thu thập. Bí pháp Hỏa Luyện Trùng Sinh của Chu Tước Các chính là như vậy?”

“Thế ta có bảo ngươi ép các chủ Chu Tước Các làm vợ ngươi không?”

Phùng Vũ giải thích: “Không phải làm vợ mà là đạo lữ, đồ nhi thật lòng muốn kết làm đạo lữ với cô ấy.

Huống chi nếu đồ nhi và Tô Thu Đồng kết thành đạo lữ, quan hệ giữa Huyền Thiên Cảnh ta và tông môn hạ giới cũng gần gũi hơn một chút, nếu cần hợp nhất các tông môn khác cũng thuận lợi hơn.”

“Làm càn!”

Tất Du Trần gầm lên: “Ngươi xem mặt sau bài luận tội đó viết gì?”

Phùng Vũ lật lại xem, không ngờ phía sau viết:

“Huyền Thiên Cảnh ỷ là thế lực Đại La Thiên, hành động ngang ngược bá đạo, cướp đoạt công pháp của Chu Tước Các, cướp ép các chủ Chu Tước Các phải lấy người của họ, xem võ lâm hạ giới chúng ta như không, sỉ nhục tôn nghiêm của võ lâm hạ giới.

Võ giả chúng ta, sống lưng thà gãy chứ không cong!

Cùng kết minh ước, liên thủ thảo phạt Huyền Thiên Cảnh, đòi lại công bằng, bảo vệ tôn nghiêm!”

Bên dưới những lời này là từng dòng ký tên: Côn Luân Ma Giáo, Bái Nguyệt Giáo, Thiên Sư Phủ, Đông Tề, Tây Sở, Bắc Yên, Thuần Dương Đạo Môn, Chân Vũ Giáo, Thương Thủy Doanh thị, Kiếm Vương Thành...

Hàng loạt danh tự khiến Phùng Vũ hoa cả mặt, hắn chỉ biết một việc, đó là... lớn chuyện rồi!

Từ khi võ giả Đại La Thiên hạ giới, thật ra bọn họ luôn làm một việc, đó là xóa nhòa mục đích của bọn họ hạ giới, làm mờ đi chuyện bọn họ là ‘kẻ xâm nhập’.

Thực ra võ giả Đại La Thiên là kẻ xâm lấn, bọn họ xâm chiếm địa bàn của võ lâm hạ giới, tranh đoạt đệ tử hạ giới, đây không phải xâm lấn thì là gì?

Nhưng võ lâm hạ giới không phải đám man tộc ở Đại La Thiên vạn năm trước, bọn họ có thực lực, hơn nữa cũng có người, cho nên Đại La Thiên không thể thật sự xâm lấn được.

Dưa hái xanh thì không ngọt, nếu Đại La Thiên thật sự dùng thủ đoạn mạnh tay xâm lấn hạ giới, đúng là có thể thắng, nhưng vấn đề là cướp được đệ tử rồi thì ai biết trong lòng hắn suy nghĩ ra sao? Không sợ sau này hắn phản bội, hủy diệt tông môn hay sao?

Cho nên từ khi hạ giới đến giờ, Đại La Thiên vẫn luôn tuyên truyền, chúng ta là đồng tông đồng nguyên, là người một nhà, là để làm mờ chuyện bọn họ xâm nhập hạ giới, khiến võ giả hạ giới gia nhập dưới trướng mình.

Chuyện này thì Thiên La Bảo Tự làm tốt nhất, trực tiếp thu phục Đại Quang Minh Tự và Tu Bồ Đề Thiền Viện của hạ giới, thực lực tăng vọt.

Còn trong bài văn luận tội này vừa xuất hiện, Huyền Thiên Cảnh đã hoàn toàn đối lập với võ lâm hạ giới, hóa thành kẻ xâm nhập ngang ngược bá đạo.

Quan trọng nhất là hắn không chỉ chọc giận võ lâm hạ giới, thậm chí còn đắc tội với cả thế lực của Đại La Thiên.

Loài người vốn giỏi trong chuyện chia bè chia phái.

Ngươi là Đạo môn, hắn là Phật môn, ngươi là Chính đạo, hắn là Ma đạo.

Nhưng bây giờ xảy ra chuyện như vậy, mọi người chỉ còn có hai phe, võ giả Đại La Thiên và võ giả hạ giới.

Huyền Thiên Cảnh các ngươi gây chuyện thì thôi, các tông môn khác của Đại La Thiên còn đang phát triển yên lành dưới hạ giới.

Tinh Hà Võ Viện đã thu nhận không ít đệ tử, các chi phái Cổ Tôn khác cũng khai tông lập phái dưới hạ giới, Thiên La Bảo Tự thậm chí định bồi dưỡng đám người Hư Vân như đệ tử chính thức.

Kết quả Huyền Thiên Cảnh ngươi gây chuyện ở đây, khiến các võ giả Đại La Thiên và võ giả hạ giới thành ra đối lập, nội bộ lục đục, rốt cuộc ngươi có ý đồ gì?

Đúng là tội đáng chết!

Cho nên bài văn luận tội này vừa xuất hiện, có thể nói là Huyền Thiên Cảnh đắc tội đủ đường.

Phùng Vũ không phải đồ ngốc, hắn lập tức đổ mồ hôi lạnh.

Buông bài văn luận tội xuống, Phùng Vũ lớn tiếng nói: “Sư phụ! Trong chuyện này chắc chắn có vấn đề!

Trước khi tới Chu Tước Các ta đã điều tra, trong võ lâm hạ giới, Chu Tước Các vốn rất kín tiếng, cũng không có quan hệ gì với các môn phái đỉnh cấp, cho dù ta có làm gì quá đáng cũng không thể gây ra chấn động lớn như vậy được.

Chắc chắn trong chuyện này có âm mưu, chắc chắn có kẻ kích động gây chuyện!”

Tất Du Trần hừ lạnh nói: “Còn cần ngươi nói chắc? Ngoài Côn Luân Ma Giáo ra, dưới hạ giới có tông môn nào to gan và có thực lực như vậy? Nhưng cho dù ngươi biết thì đã sao?

Rõ ràng Sở Hưu muốn làm lớn chuyện, ngươi cho hắn cái cớ, giờ thì hay rồi, trực tiếp phát động toàn bộ võ lâm hạ giới!”

Phùng Vũ há miệng, cuối cùng không dám nói gì thêm.

Bạn cần đăng nhập để bình luận