Côn Luân Ma Chủ

Chương 1507: Tựa như mộng ảo, là hư mà cũng là thật 2

Hồng Trần Phiêu Miểu Trảm ngăn cản những cánh sen kia, đồng thời quanh người Sở Hưu cũng tỏa ra ngọn lửa diệt thế, dùng ngọn lửa diệt thế đối phó với ngọn lửa diệt thế, khiến nó tịch diệt.

Nhưng so với ngọn lửa diệt thế của Sở Hưu, ngọn lửa diệt thế của Ma Lợi Kha còn mang theo uy áp về tinh thần, có thể tan rã nguyên thần.

Dù sao hắn cũng là chí cường giả cảnh giới Thiên Địa Thông Huyền, sau khi học được ngọn lửa diệt thế không phải chỉ tu luyện đơn thuần mà bổ sung thêm lý giải về võ đạo của bản thân vào.

“Phản ứng nhanh chóng lắm, ta có thể cảm giác được ngươi tu luyện một môn bí pháp tinh thần của giới Đạo môn, chậc chậc, Đạo Phật Ma, đồng tu ba đạo, rốt cuộc chi phái của ngươi là gì?

Đáng tiếc, ngươi có biết nhiều hơn cũng vô dụng, thật thật giả giả, là ảo hay là thật? Ngươi làm sao xác định thứ ngươi thấy là thật?”

Bóng người mà Sở Hưu đang nhắm vào không ngờ lại trở nên mơ hồ rồi vặn vẹo biến mất, còn thân hình Ma Lợi Kha lại xuất hiện ở một hướng khác, nhìn y như cười như không.

Thấy cảnh này trong lòng Sở Hưu lập tức trầm xuống.

Có thể nói Ma Lợi Kha là kẻ địch khó giải quyết nhất mà y từng gặp.

Với thực lực hiện tại của Sở Hưu, cho dù bảo Sở Hưu xuống hạ giới liều mạng giao chiến với Hư Từ và Rama, y cũng dám xuất thủ, cũng có sức đánh một trận.

Có lẽ căn cơ lực lượng của Ma Lợi Kha này còn không bằng Hư Từ và Rama, nhưng chỉ riêng chiêu ảo thuật quỷ dị vô cùng của hắn, đã ít võ giả cùng cấp bậc có thể đối phó được.

Nói chính xác hơn phải là không cách nào làm gì được hắn.

Ma Lợi Kha vung tay, trong không gian này vô số đóa sen đen nở rộ, mỗi đóa sen đen lại bùng lên một ngọn lửa diệt thế.

Vô vàn đóa sen đen bay về phía Sở Hưu, bây giờ y cũng không thể phân biệt được rốt cuộc những thứ này là thật hay là giả.

Sở Hưu hừ lạnh một tiếng, tay kết ấn quyết, pháp tướng Phật Đà hiển hiện sau lưng.

Pháp tướng Phật Đà kia bên trái trang nghiêm túc mục, phật quang rực rỡ, Đại Nhật Như Lai chiếu sáng vạn cổ.

Bên phải lại phẫn nộ dữ tợn, đầu sinh ba mắt, Đại Hắc Thiên Ma Thần hủy diệt thế gian.

Chỉ trong chớp mắt phật quang nóng rực và ngọn lửa diệt thế lạnh lẽo lan tỏa ra xung quanh, lực lượng này khiến Ma Lợi Kha cũng hơi đổi sắc.

Không ngờ hắn lại kết hợp ngọn lửa diệt thế và công pháp của Phật môn lại với nhau, đây tuyệt đối không phải chuyện có thể hoàn thành trong một sớm một chiều. Giờ khắc này trong lòng Ma Lợi Kha đã có một suy đoán mơ hồ.

Có lẽ Đại Hắc Thiên Thần Cung xảy ra chuyện bất trắc gì đó nhưng bị sư tổ trong chi phái của tiểu tử này phát hiện, hơn nữa nhận được ngọn lửa diệt thế, trải qua nhiều năm nghiên cứu mới đạt tới trình độ này.

Hắn không nghĩ đây là Sở Hưu sáng tạo ra, tiểu tử này mới bao nhiêu tuổi, làm sao mà dung hợp hai loại thuộc tính tới mức hoàn mỹ như vậy được?

Nhưng cho dù là Cổ Tôn thì đã làm sao? Đúng là các đại phái không muốn trêu chọc vào Cổ Tôn cảnh giới Võ Tiên, nhưng điều kiện đầu tiên là giữa bọn họ không có mâu thuẫn gì về lợi ích.

Bây giờ chi phái của Sở Hưu nắm giữ manh mối về Đại Hắc Thiên Thần Cung, cho dù sư phụ y là Cổ Tôn, Phạm Giáo cũng nhất định phải tra hỏi cho ra nhẽ!

Lúc này dưới lực lượng của Đại Nhật Như Lai và Đại Hắc Thiên Ma Thần thiêu đốt, những đóa sen đen vô tận đã biến mất.

Nhưng toàn bộ bọn chúng đều là giả, tất cả đều là giả, đòn vừa rồi của Sở Hưu cũng chỉ là hao phí lực lượng!

Ma Lợi Kha cười đắc ý, đang định nói gì đó thì đột nhiên phát hiện lĩnh vực của mình bị xé thành một vết rách, trời khóc đổ mưa máu, đột nhiên hàng lâm!

Ảo thuật của Ma Lợi Kha đã cường đại tới mức khiến Sở Hưu không còn cách nào.

Như thật như ảo, ngươi cho rằng là giả thì lại là thật, ngươi cho rằng là thật nhưng lại là giả.

Dưới ảo thuật như vậy, sớm muộn gì Sở Hưu cũng bị mài chết.

Cho nên sau khi ngưng tụ Đại Nhật Như Lai và Đại Hắc Thiên Ma Thần, y bất chấp tiêu hao khi thi triển hai loại võ kỹ chí cường, sử dụng sang Thiên Địa Giao Chinh Ma Đỗng Thiên Khốc Đại Bi Chú.

Lực lượng của Đại Bi Chú bắt nguồn từ ác ý và lực lượng mặt trái âm trầm nhất.

Bất cứ hư ảo thật giả gì đứng trước nó cũng là vô nghĩa, trời khóc đổ mưa máu, tất cả không còn chỗ trú thân.

Lại thấy hư ảnh ma thần giữa không trung xé rách thiên địa, giơ tay chộp về phía mình, Ma Lợi Kha cười lạnh nói: “Thi triển đồng thời hai loại võ kỹ chí cường, cơ thể của hậu bối nhà ngươi đúng là rất mạnh, còn chịu được chấn động nhường này.

Nhưng ngươi tưởng ta chỉ am hiểu ảo thuật chứ phương diện khác không bằng võ giả cùng cấp hay sao?”

Sau khi Ma Lợi Kha dứt lời, quanh người hắn tỏa ra một làn sương mù hỗn độn, bao phủ toàn thân, kéo dài mấy trăm trượng, như một con mãng xà khổng lồ quấn quanh cánh tay ma thần kia.

Làn sương mù hỗn độn dần dần để lộ thực thể, hóa thành rõ ràng, không ngờ lại biến thành ngàn con mãng xà, bao vây lấy ma thần.

Đây là thần thú mà Vishnu Điện thờ cúng, rắn khổng lồ Ananta, trong truyền thuyết đây con rắn khổng lồ đã bầu bạn bên cạnh thần Vishnu.

Đúng là Ma Lợi Kha am hiểu ảo thuật nhất, nhưng dù sao hắn cũng là cường giả cảnh giới Thiên Địa Thông Huyền, cũng biết một số vô cùng bí thuật của Phạm Giáo, cho dù lực lượng của Đai Bi Chú khó giải quyết, nhưng đừng hòng đánh trọng thương hắn.

Nhưng ngay lúc này, quanh người Sở Hưu lại đột nhiên bộc phát ra khí huyết vô biên.

Cột máu xông thẳng tới chân trời, không ngờ y lại lập tức thi triển Huyết Ma Biến Thiên Đại Pháp cầm Phá Trận Tử trong tay chém như điên về phía Ma Lợi Kha.

Nhân lúc Thiên Địa Giao Chinh Ma Đỗng Thiên Khốc Đại Bi Chú xé rách ảo cảnh kia, Sở Hưu phải lập tức tấn công Ma Lợi Kha.

Ma Lợi Kha nhíu mày, hắn đã nhìn ra Sở Hưu định liều mạng nhưng hắn lại không muốn liều mạng. Không phải hắn sợ chết, hắn không tin Sở Hưu có thể uy hiếp đến hắn, mà là hắn lo Sở Hưu sẽ chết.

Hắn còn phải tra hỏi tung tích Đại Hắc Thiên Thần Cung từ miệng Sở Hưu, nếu Sở Hưu chết, vậy phải làm thế nào?

Cho nên Ma Lợi Kha đành phải hao hết sức lực chống cự lại áp lực từ cánh tay ma thần do Đại Bi Chú huyễn hóa, vừa chống cự lại Sở Hưu, còn không thể quá nặng tay, vì hắn sợ mình giết chết Sở Hưu, khiến cho manh mối duy nhất đứt đoạn.

Rốt cuộc cũng đợi được tới lúc lực lượng của Đại Bi Chú hao hết, Ma Lợi Kha cười ha hả nói: “Giờ thì ngươi còn thủ đoạn gì nữa nào? Ta đã nói rồi, ngoan ngoãn bó tay chịu trói đi, khai hết ra, không chừng còn giữ được một cái mạng. Bây giờ khí huyết của ngươi đã thiêu đốt sạch sẽ, có sống cũng chẳng còn ý nghĩa gì. Ta cũng làm người tốt một lần, sau khi đọc ký ức sẽ tiễn ngươi lên đường!”

Ma Lợi Kha vung tay, chỉ trong chớp mắt, một luồng khí hỗn độn hóa thành con rắn lớn trực tiếp cuốn lấy thân hình của Sở Hưu, hai mắt Ma Lợi Kha bùng lên thần quang, xung quanh như vòng xoáy trùng trùng điệp điệp, hút lấy Sở Hưu vào trong.

Ma Lợi Kha trực tiếp thi triển tinh thần lực của bản thân tới mức cao nhất, có vậy mới đọc được toàn bộ tinh thần lực của Sở Hưu.

Bạn cần đăng nhập để bình luận