Côn Luân Ma Chủ

Chương 1873: Cơn thịnh nộ của Mạnh Tinh Hà 2

Nam Vực tập trung các đại phái tấn công Đông Vực, mưa gió sắp trút xuống rồi mà Sở Hưu lại gọi bọn họ tới đây, rốt cuộc y có ý gì?

Mọi người ở đây đưa mắt nhìn lên vị trí đầu, nơi đó có Xung Thu Thủy và Tần Bách Nguyên.

Nhưng bọn họ không thấy được bất cứ thứ gì có giá trị trong thần sắc hai vị này.

Trong trận chiến lần trước, Hoàng Thiên Các và Lăng Tiêu Tông đều tổn thất nặng nề.

Đặc biệt là Lăng Tiêu Tông, thiếu chút nữa bị diệt sạch, tinh anh mất hết, chỉ còn lại người già già trẻ trẻ, miễn cưỡng lưu lại chút truyền thừa.

Chịu tổn thất lớn như vậy, hiện tại bộ dạng bọn họ như muốn nói người sống chớ lại gần.

Một lúc lâu sau Sở Hưu mới từ bên trong đi ra, dẫn theo Ngụy Thư Nhai, Trần Thanh Đế, Hứa Thiên Nhai và Phương Bạch Độ.

Mọi người ở đây trong lòng run rẩy.

Bây giờ bọn họ mới phát hiện, không biết từ lúc nào bên cạnh Sở Hưu đã tập trung nhiều cường giả như vậy.

Trong Côn Luân Ma Giáo có tới năm Võ Tiên, thậm chí còn nhiều hơn Lăng Tiêu Tông thời đỉnh phong.

Tất cả mọi người đứng dậy, cung kính thi lễ với Sở Hưu: “Bái kiến Sở giáo chủ!”

Sở Hưu vung tay, trầm giọng nói: “Chư vị không cần đa lễ, ta hôm nay ta mời chư vị đến, tin rằng chư vị cũng biết có chuyện gì.

Đại La Thiên bình tĩnh vạn năm, trong quá khứ chỉ là nội bộ bốn vực tranh đấu, nhưng bây giờ sắp trở thành đại thế đại tranh, bốn vực tấn công chinh chiến lẫn nhau.

Trong tình huống này, bất cứ ai trong Đông Vực cũng không thể chỉ lo thân mình được.”

Nói đến đây, sắc mặt Sở Hưu hết sức buồn nói: “Cũng như mấy ngày trước, Nam Vực ra tay tập kích Đông Vực ta, Hoàng Thiên Các và Lăng Tiêu Tông đều bị trọng thương, Côn Luân Ma Giáo ta cũng suýt nữa dính độc thủ của đám phản bội Hàn Giang Thành, tổn thất nặng nề.”

Sắc mặt mọi người ở đây đều rất kỳ quái.

Theo họ biết, Hoàng Thiên Các và Lăng Tiêu Tông bị trọng thương thì đúng, nhưng Côn Luân Ma Giáo của ngươi tổn thất nặng nề lúc nào?

Đương nhiên mọi người ở đây không ai dám phản bác lại Sở Hưu, y nói thế nào thì mọi người nghe là được.

Tiếp đó Sở Hưu nói: “Đó là vết xe đổ, là tấm gương. Đông Vực chúng ta không thể tái phạm sai lầm đó được.

Cho nên lần này ta mời chư vị đến đây chỉ vì một việc, đó là tập hợp toàn bộ lực lượng Đông Vực, thành lập liên minh Đông Vực, cùng đối phó với kẻ địch bên ngoài!”

Mọi người ở đây không ai lên tiếng, một lúc lâu sau mới có người đứng lên hỏi: “Xin hỏi Sở giáo chủ, chúng ta gia nhập liên minh Đông Vực này có thể nhận được điều gì? Và phải trả giá ra sao?”

Không đợi Sở Hưu trả lời, Xung Thu Thủy đột nhiên đứng dậy, trầm giọng nói: “Hoàng Thiên Các ta đồng ý gia nhập Côn Luân Ma Giáo, trở thành tông môn phụ thuộc của Côn Luân Ma Giáo, sau này xin nghe sai bảo, không nói hai lời!”

Vừa nói xong câu này, mọi người ở đây lập tức xôn xao, ngay cả Sở Hưu cũng không ngờ nổi Xung Thu Thủy lại quyết định như vậy.

Vạn năm trước khi còn ở hạ giới Hoàng Thiên Các đã là tông môn đỉnh cấp, thế lực như vậy đương nhiên có tôn nghiêm của mình.

Bọn họ có thể bị hủy diệt nhưng không thể đầu hàng.

Cũng như lúc trước Chiến Võ Thần Tông và Đại Thiên Môn tấn công Hoàng Thiên Các, cho dù khi đó Hoàng Thiên Các đã bị ép tới bước đường cùng nhưng Xung Thu Thủy thà liều mạng cho cá chết rách lưới chứ nhất quyết không đầu hàng, vì sao bây giờ lại lựa chọn làm phụ thuộc của Côn Luân Ma Giáo?”

Xung Thu Thủy là người rất thực tế, nói chính xác hơn hắn là người nhận thức rõ hiện thực, cũng giống như lúc này.

Hoàng Thiên Các trong tay hắn đã không có tương lai.

Dưới đại thế đại tranh này, cho dù Hoàng Thiên Các có Võ Tiên là hắn cũng vô dụng.

Thậm chí lần này Hoàng Thiên Các còn không đối phó được với Chiến Võ Thần Tông và Đại Thiên Môn liên thủ, sau này làm sao ngăn cản kẻ địch còn cường đại hơn?

Hơn nữa Xung Thu Thủy hiểu rất rõ Sở Hưu, từ khi Sở Hưu nhúng tay vào trận tranh đoạt chức vị các chủ Hoàng Thiên Các, Xung Thu Thủy đã biết Sở Hưu là người như thế nào.

Xung Thu Thủy không dám nói mình hiểu hoàn toàn Sở Hưu, nhưng hắn biết Sở Hưu là người có dã tâm.

Đại hội liên minh Đông Vực, nói là chống lại kẻ địch ngoài, nhưng trên thực tế minh chủ liên minh này là ai? Ngoài Sở Hưu thì còn ai khác?

Khoảnh khắc vừa rồi, Xung Thu Thủy đã suy nghĩ rất nhiều, có lẽ chỉ gia nhập Côn Luân Ma Giáo mới là đường ra duy nhất của Hoàng Thiên Các hiện giờ.

Chủ động quy hàng thì còn có ân tình, nếu bị người ta ép phải gia nhập, lúc đó đã muộn.

Huống chi Côn Luân Ma Giáo không yêu cầu tông môn phụ thuộc từ bỏ mọi thứ trước đây, chỉ cần giữ được truyền thừa của Hoàng Thiên Các, hắn đã không thẹn với liệt tổ liệt tông rồi.

Sở Hưu nhìn Xung Thu Thủy, kinh ngạc một hồi rồi vội vàng nói: “Xung các chủ làm gì vậy? Ta nói là liên minh chứ không phải bảo tất cả mọi người gia nhập Côn Luân Ma Giáo.”

Xung Thu Thủy lắc đầu nói: “Sở giáo chủ, ta đã nghĩ kỹ rồi, với thực lực hiện tại của Hoàng Thiên Các, đã không có tư cách liên minh với Côn Luân Ma Giáo.

Hoàng Thiên Các có thể bị công phá một lần, cũng có thể bị công phá lần hai, so với việc suốt ngày lơ nơm nớp, chẳng bằng tìm một người có thể dựng lá đại kỳ của Đông Vực.

Toàn bộ Đông Vực này, hiện tại ngoài Sở giáo chủ, còn ai có tư cách đảm nhiệm?”

Xưa nay Xung Thu Thủy luôn là người nghiêm túc, nhưng hôm nay người nghiêm túc như hắn cũng lên tiếng khen ngợi, như vậy lại càng có hiệu quả.

Sở Hưu không từ chối nhiều, gật nhẹ đầu đáp: “Đã như vậy, Côn Luân Ma Giáo hoan nghênh Xung các chủ gia nhập.”

Nói đoạn, Sở Hưu lại đưa mắt nhìn mọi người bên dưới, trầm giọng nói: ”Xung các chủ gia nhập Côn Luân Ma Giáo, ta không yêu cầu chư vị cũng gia nhập, nhưng liên minh Đông Vực là vì lợi ích của toàn bộ Đông Vực, hợp lực đối phó với kẻ địch ngoài, cho nên chư vị chỉ cần làm một điều thôi.

Đó là mở rộng tông môn, để một số đệ tử Côn Luân Ma Giáo ta tham gia, hơn nữa thành lập trận pháp liên lạc, thuận tiện cho việc liên hệ.

Còn chư vị có thể nhận được điều gì, rất đơn giản, các vị sẽ được an toàn!

Bất luận ở bên ngoài có kẻ địch nào tấn công, sau khi nhận được tin Côn Luân Ma Giáo sẽ lập tức chạy tới.

Chuyện tông môn Nam Vực tập kích Đông Vực như vừa rồi là lần đầu tiên, cũng sẽ là lần cuối cùng.”

Vừa nói xong câu này, mọi người ở đây thần sắc khác nhau, bàn tán xôn xao.

Lúc này Tần Bách Nguyên đột nhiên đứng dậy, trầm giọng nói: “Lăng Tiêu Tông ta đồng ý việc này.”

Hiện tại Lăng Tiêu Tông đã bị đánh tàn phế, trong lòng Tần Bách Nguyên đã chết lặng.

Nếu không phải Lăng Tiêu Tông vẫn còn một số đệ tử trẻ tuổi, rất có thể Tần Bách Nguyên đã lòng như tro nguội, quy ẩn trong rừng rậm.

Bất luận Sở Hưu có dã tâm ra sao, có suy nghĩ như thế nào, ít nhất chuyện này cũng có lợi cho Lăng Tiêu Tông.

Bây giờ Lăng Tiêu Tông đã không phải đại phái đệ nhất Đông Vực như ngày xưa nữa, ngoài nghe lời quy thuận ra không còn lựa chọn thứ hai.

Bạn cần đăng nhập để bình luận