Côn Luân Ma Chủ

Chương 1864: Tan tác 2

Dù sao Mục Thần Tiêu cũng là cường giả Võ Tiên lục trọng thiên, tuy hắn không làm gì được Sở Hưu, nhưng chỉ là cận chiến chém giết, trong lúc nhất thời Sở Hưu cũng không cách nào đánh bại hắn.

Nhưng lúc này bên phía Tư Không Già La đã không chịu nổi.

Hắn hét lớn với Mục Thần Tiêu: “Tông chủ, rút lui thôi, không ngăn được!”

Hắn vừa hô xong, giây lát sau đã bị Hứa Thiên Nhai cho một chiêu Thần Long Bãi Vĩ đánh cho hộc máu!

Trước đó Mục Thần Tiêu nói bọn họ làm chó săn cho Sở Hưu, chuyện này khiến Hứa Thiên Nhai cực kỳ phẫn nộ.

Hắn không phải động thủ của Mục Thần Tiêu. nhưng chẳng lẽ lại không phải đối thủ của những người khác trong Chiến Võ Thần Tông?

Cho nên hắn trực tiếp nhắm vào Tư Không Già La, sau một phen chém giết, trực tiếp khiến đối phương trọng thương.

Đừng nhìn Hứa Thiên Nhai luôn chịu thiệt dưới tay Sở Hưu, có vẻ như rất yếu ớt.

Nhưng trên thực tế đối phương là Cổ Tôn tứ trọng thiên hàng thật giá thật, bí pháp luyện thể chi phái Trấn Long Thần Tướng không hề yếu hơn bí pháp của Chiến Võ Thần Tông.

Mục Thần Tiêu đang giao chiến với Sở Hưu, thực lực của Sở Hưu quá mạnh nên hắn cũng không cách nào phân tâm để ý tình hình chiến đấu bên dưới.

Kết quả lúc này vừa nhìn, ánh mắt của hắn lập tức đỏ bừng lên.

Trong thời gian hắn và Sở Hưu giao thủ vài chiêu, Chiến Võ Thần Tông đã bị Côn Luân Ma Giáo tàn sát tới phân nửa.

Hiện tại thực lực của võ giả Côn Luân Ma Giáo mạnh mẽ tới mức vượt ngoài tưởng tượng của Mục Thần Tiêu.

Nếu tính riêng thực lực của đệ tử thủ hạ thì chỉ có Hóa Sinh Các của Thiên La Bảo Tự và Shiva Điện của Phạm Giáo là có tố chất sánh ngang với võ giả của Côn Luân Ma Giáo.

Tuy Chiến Võ Thần Tông không yếu, nhưng tố chất lại không cách nào sánh được.

Mục Thần Tiêu cắn răng một cái, quát lớn: “Đào Tiềm Minh! Bày trận yểm hộ, rút...”

Hắn vừa hô xong nửa câu, nửa câu khác đã bị nuốt lại, thậm chí khiến hắn nghẹn lời tới mức sắc mặt đỏ bừng.

Vì mãi tới lúc này hắn mới phát hiện, hình như từ khi Sở Hưu xuất hiện đến giờ Đào Tiềm Minh vẫn không hề lên tiếng.

Hắn nhìn lại một lượt, Đào Tiềm Minh và các trận pháp sư thuộc Đại Thiên Môn đã biến mất không còn tung tích.

Có thể nói Đào Tiềm Minh láu cá tới cực hạn, ở Nam Vực thì hắn không đắc tội với bất cứ ai.

Nhưng vừa thấy Sở Hưu xuất hiện, Phương Bạch Độ và Hứa Thiên Nhai đều đứng về phía Sở Hưu, Đào Tiềm Minh đã biết lần này bọn họ đã thua, thậm chí có thể nói là thua rất thảm.

Đã tới nước này rồi, không trốn thì ở lại đánh làm gì?

Tuy hắn không muốn đắc tội với Chiến Võ Thần Tông, nhưng tình thế đã tới mức sống còn rồi, không thể không đắc tội.

Cho nên ngay lúc Mục Thần Tiêu và Sở Hưu giao thủ, hắn đã lợi dụng trận pháp của Đại Thiên Môn, trực tiếp bỏ trốn.

“Đào Tiềm Minh! Lão Đào nhà ngươi thật đáng chết!”

Mục Thần Tiêu nổi giận mắng một tiếng, đành lệnh cho các võ giả khác trong Chiến Võ Thần Tông rút lui, để hắn đoạn hậu.

Sở Hưu cười lạnh nói: “Giờ mới nhớ tới trốn ư? Muộn rồi!”

Ngay lúc Mục Thần Tiêu định bỏ trốn, chiến ý vừa biến mất, Sở Hưu đã trực tiếp thi triển Pháp Thiên Tượng Địa, người khổng lồ cao trăm ngàn trượng trực tiếp nện xuống đầu Mục Thần Tiêu.

Cho dù Mục Thần Tiêu có Đấu Chiến Thần Thể, hắn vẫn bị đánh tới hộc máu, nhưng lại không thể rút lui.

Mục Thần Tiêu nổi giận gầm lên một tiếng, khí huyết quanh người bộc phát, pháp tướng ma thần tám tay khổng lồ hiện lên phía sau, bắt đầu đọ sức với Pháp Thiên Tượng Địa của Sở Hưu.

Nhưng thức thần thông Pháp Thiên Tượng Địa có thể nói là một biểu hiện của quy tắc lực lượng diễn hóa tới cực hạn, cho dù là Mục Thần Tiêu thiêu đốt khí huyết cũng dần dần bị áp đảo.

Thấy đệ tử của Chiến Võ Thần Tông đã rút lui được một ít, Mục Thần Tiêu cũng không định chống trả tiếp.

Pháp tướng ma thần tám cánh tay sau lưng hắn ầm ầm sụp đổ, sương máu vô biên bao phủ lấy Sở Hưu, đồng thời hắn hét lớn với Tư Không Già La bên dưới: “Rút! Mau rút lui đi!”

Bên phía Tư Không Già La vừa rời khỏi trận chiến với Hứa Thiên Nhai, nhưng một khắc sau, Phương Bạch Độ đột nhiên giơ tay kết ấn, một ánh trăng sáng bao phủ lấy người Tư Không Già La, chia cắt không gian, giam hắn lại tại chỗ!

Tuy Phương Bạch Độ và Hứa Thiên Nhai là Cổ Tôn, có lẽ thủ đoạn không bằng mấy lão hồ ly cau tâm giác đấu trong các tông môn, nhưng không có nghĩa là bọn họ ngây thơ không có tâm cơ.

Trước đó bọn họ bị Thiên Hạ Kiếm Tông uy hiếp phải tới, có thể bỏ công không bỏ sức.

Nhưng bây giờ bọn họ ngang nhiên phản bội Thiên Hạ Kiếm Tông, gia nhập dưới trướng Sở Hưu, nếu vẫn bỏ công không bỏ sức sẽ là đắc tội với cả hai bên.

Cho nên lần này Phương Bạch Độ và Hứa Thiên Nhai ra tay không chút lưu tình.

Thực lực của mỗi người trong số họ thì xấp xỉ Tư Không Già La, Hứa Thiên Nhai mạnh hơn đối phương một chút.

Nhưng nếu có thêm Phương Bạch Độ, hai người liên thủ cực kỳ ăn ý, ngay cả Võ Tiên thất trọng thiên cũng có thể giao chiến chứ nói chi một Tư Không Già La.

Có Phương Bạch Độ nhúng tay vào, chỉ vài chiêu thôi Tư Không Già La đã bị Hứa Thiên Nhai trực tiếp giết chết.

Toàn bộ Chiến Võ Thần Tông chỉ có hai cường giả Võ Tiên như vậy, bây giờ mất một người, Mục Thần Tiêu giận muốn phát điên.

Nhưng lý trí nói với hắn, bây giờ nếu hắn còn không đi, Sở Hưu Phương Bạch Độ và Hứa Thiên Nhai, ba người xuất thủ, hoàn toàn có thể khiến hắn nằm lại tại đây.

Cho nên Mục Thần Tiêu không hề dừng lại, điên cuồng thiêu đốt khí huyết xung quanh, như một ngôi sao băng đỏ máu xé rách không gian, chỉ trong giây lát đã biến mất trước mắt mọi người.

Nhưng trước khi đi Mục Thần Tiêu còn hung hăng trợn mắt với Phương Bạch Độ và Hứa Thiên Nhai một cái, ánh mắt mang sát ý nồng nặc.

So với kẻ cầm đầu Sở Hưu, hai tên phản bội này càng đáng hận!

Thấy Mục Thần Tiêu bỏ trốn, Sở Hưu cũng không đuổi theo.

Nơi này không có trận pháp Vô Căn Thánh Hỏa, một Võ Tiên lục trọng thiên muốn trốn, Sở Hưu có đuổi kịp hay không còn là ẩn số.

Có lẽ khiến đối phương tiêu hao hết lực lượng sẽ đuổi kịp, nhưng nếu thế rất có thể đối phương đã chạy tới bên Nam Vực, bây giờ Sở Hưu không có nhiều thời gian tính toán chi lợi ích với Chiến Võ Thần Tông.

Lần này Chiến Võ Thần Tông đã tổn thất hết sức nặng nề.

Điện chủ Chiến Thần Điện Tư Không Già La chiến tử, khi Chiến Võ Thần Tông tấn công Hoàng Thiên Các cũng tổn thất rất nhiều người, sau lại bị Côn Luân Ma Giáo giết thêm một đống, có thể đã chết mất phân nửa số người.

Đối với Chiến Võ Thần Tông, tổn thất như vậy đã là trọng thương nguyên khí, thậm chí thời gian cũng không bù đắp nổi.

Lúc này Xung Thu Thủy, Lục Tam Kim và mọi người trong Hoàng Thiên Các kéo thân thể kiệt sức thương tích đầy mình đi tới, làm một đại lễ với Sở Hưu rồi trầm giọng nói: “Đa tạ Sở giáo chủ đã ra tay tương trợ. Lần này nếu không có Sở giáo chủ ra tay, e là trong Đại La Thiên này sẽ không còn Hoàng Thiên Các nữa.”

Bạn cần đăng nhập để bình luận