Côn Luân Ma Chủ

Chương 1806: Thiên Địa Thông Huyền mềm yếu nhất 1

Đương nhiên không phải Sở Hưu ghét bỏ Phương Thất Thiếu.

Tuy tính kỹ ra cũng có một chút ghét bỏ, nhưng bảo Phương Thất Thiếu tới làm gián điệp ở chỗ Thịnh Cửu Uyên thì có vẻ thiếu trách nhiệm đối với Phương Thất Thiếu.

Trước đó Thịnh Cửu Uyên tới gây sự với y, tuy Sở Hưu có thể cảm nhận được Thịnh Cửu Uyên phẫn nộ muốn giết người, nhưng cảm giác không mãnh liệt, ít nhất cũng không mãnh liệt như Hứa Thiên Nhai.

Thịnh Cửu Uyên khiến Sở Hưu có cảm giác không phải hắn mất đệ tử mà là mất mặt. Cho nên hắn tới báo thù Sở Hưu là để tìm lại thể diện của mình.

Hiển nhiên đối với hắn mà nói, thể diện của bản thân còn quan trọng hơn nhiều so với đệ tử của mình.

Sở Hưu vỗ vai Phương Thất Thiếu nói: “Ngươi đường đường là nam nhân, nhiệm vụ khó hơn hai nữ nhân cũng rất bình thường, chẳng lẽ ngươi lại không biết xấu hổ so đo với hai cô gái à?”

Phương Thất Thiếu nhìn Long Linh Nhi và Lạc Phi Hồng một cái. Hắn rất muốn nói mình không biết xấu hổ thật.

Hắn tùy ý khoát tay áo: “Ăn cùng kẻ ăn ít, bắt lấy người mềm tay, được rồi, coi như giúp ngươi lần này.’

Long Linh Nhi ở bên cạnh nói: “Nhưng ngươi làm thế nào để xếp chúng ta tới cạnh hai vị Cổ Tôn và Thiên Hạ Kiếm Tông? bán từ trên trời rớt xuống thì không phải chuyện tốt lành gì.

Cho dù hai vị đó là Cổ Tôn, phần lớn thời gian là tu luyện trong rừng rậm, thiếu tâm cơ vào thủ đoạn, nhưng không thể không có chút cảnh giác nào được.”

Sở Hưu híp mắt nói: “Cái này thì ngươi không cần phải lo, ta xử lý là được.

Ta ở Đại La Thiên lâu như vậy, nếu không thể làm được chút chuyện nhỏ này thì chẳng phải uổng phí tiếng tăm của Sở Hưu ta quá à?”

Sở Hưu bố trí Phương Thất Thiếu luyện hóa Kiếm Hồn, tiện thể cho người giảng giải chi tiết về Đại La Thiên cho bọn họ, còn y thì tìm người bố trí chuyện này.

Còn tìm ai, Sở Hưu đã nghĩ kỹ, chính là môn chủ Thần Cơ Môn, Tư Không Đàm.

Kẻ này từng liên thủ với Vũ Văn Phục định giết y, cuối cùng u ám đào tẩu.

Trong Đại La Thần Cung, đối phương may mắn sống sót, cũng thoải mái rời khỏi, chuyện này thì Sở Hưu đều biết.

Nhưng Sở Hưu lại không tới gây chuyện với hắn.

Một là vì vấn đề tầm mắt. Với thực lực và địa vị hiện tại của Sở Hưu, tới gây sự với chưởng môn của một môn phái nhỏ là không đáng, có vẻ rất mất giá.

Ngoài ra Sở Hưu thật sự không có thời gian tới gây chuyện với loại tiểu nhân vật như vậy, khi đó Sở Hưu còn bận tấn công Thiên Môn.

Nhưng hiện tại, y lại đang cần dùng đối phương.

Thần Cơ Môn ở Nam Vực, sau khi trở lại từ Đại La Thần Cung, Tư Không Đàm luôn có vẻ mất hồn mất vía, không khác gì chim sợ cành cong, khiến các võ giả Thần Cơ Môn không hiểu nổi rốt cuộc chưởng môn của bọn họ gặp chuyện gì, chẳng lẽ bị yêu quỷ trong Đại La Thần Cung dọa sợ rồi?

Thật ra cũng đúng là Tư Không Đàm bị dọa sợ, nhưng không phải bị yêu quỷ dọa mà là bị Sở Hưu dọa.

Sau trận chiến liên thủ với Vũ Văn Phục vây công Sở Hưu, phong thái vô địch của Sở Hưu đã khiến Tư Không Đàm sợ vỡ mật, bản thân hắn vốn không phải loại võ giả bừng bừng chiến ý.

Sau đó hắn còn biết tin Sở Hưu giết chết Tân Già La, bước vào cảnh giới Võ Tiên trong Đại La Thần Cung, chuyện này khiến Tư Không Đàm càng sợ hãi.

Nghĩ tới chuyện mình lại đi vây công Sở Hưu, lá gan Tư Không Đàm lại run rẩy.

Sau đó vài tháng liền hắn không thấy Sở Hưu tới gây sự, Tư Không Đàm mới thở phào một hơi.

Xem ra sau khi bước vào cảnh giới Võ Tiên, tầm mắt và khí độ của Sở Hưu đã tăng lên, y sẽ không so đo những chuyện này. Cho nên gần đây Tư Không Đàm mới thấy buông lỏng.

Lúc này Tư Không Đàm đang thay một bộ hoa phục mới tinh màu vàng, định ra ngoài tham gia đại điển chưởng môn nhận đệ tử của Huyền Tâm Điện.

Thực lực Thần Cơ Môn của Tư Không Đàm trong Nam Vực thì chẳng ra sao, nhưng hắn lại giao du khắp nơi, mạnh vì gạo, bạo vì tiền, cho nên mỗi tông môn có chuyện lớn chuyện nhỏ gì cũng tới tìm hắn.

Thời gian trước đó Tư Không Đàm có chuyện lo lắng, từ chối không ít lời, bây giờ mới bình tâm lại, hắn cũng phải phát triển những mối quan hệ trước kia.

Sau khi căn dặn các đệ tử khác trông coi tông môn, Tư Không Đàm một thân một mình rời khỏi môn phái.

Huyền Tâm Điện cách Thần Cơ Môn của hắn không xa, chỉ mất một ngày đi qua đi lại, cho nên không cần làm to chuyện, mang theo quá nhiều người.

Ngay lúc Tư Không Đàm vừa đi được nửa đường, đi ngang qua một con đường nhỏ trong rừng rậm, một giọng nói đột nhiên vang lên sau lưng hắn.

“Tư Không Đàm, ngươi có nhận ra ta không?”

Tư Không Đàm lập tức biến sắc, thân thể run rẩy như cái sàng.

Làm sao hắn lại không nhận ra giọng nói này cho được? Thời gian trước hắn gặp ác mộng, trong đầu toàn là giọng nói này!

Vốn dĩ hắn tưởng đối phương đã tha cho mình, kết quả ngay lúc mình thả lỏng nhất đối phương lại xuất hiện, chuyện này khiến Tư Không Đàm như sắp sụp đổ.

Ngay sau đó, Tư Không Đàm khôi phục tinh thần, đột nhiên ‘bịch’ một tiếng, trực tiếp quỳ xuống đất khóc lóc cầu xin: “Sở đại nhân tha mạng! Lúc trước ta bị mỡ heo che lòng nên mới liên thủ cùng Vũ Văn Phục đối phó với ngài.

Thật ra ta cũng không muốn, nhưng tên Vũ Văn Phục kia lấy thân phận truyền nhân Lăng Thiên Kiếm Tôn ra uy hiếp ta, ta cũng bị ép không còn cách nào thôi!

Sở đại nhân, bên trên ta có cha mẹ già, dưới có trẻ nhỏ, giữa còn có các đệ tử Thần Cơ Môn cần chiếu cố. Ngài tha cho ta một lần đi!”

Tư Không Đàm đột nhiên làm vậy khiến Sở Hưu sửng sốt.

Từ hạ giới tới Đại La Thiên, y đã thấy không ít võ giả.

Có lẽ thực lực mạnh không đồng nghĩa với thủ đoạn cao siêu, cũng không có nghĩa là tâm cảnh cứng cỏi.

Nhưng đến cảnh giới Thiên Địa Thông Huyền, là cao thủ có thể khai tông lập phái ở Đại La Thiên, cho dù đặt ở hạ giới cũng là nhân vật đứng trên đỉnh cao.

Cho dù là kẻ địch chết dưới tay y, cho dù là kẻ đối đầu với y tới cùng, cũng có kẻ tức giận quát mắng, mà kẻ chạy trốn cũng có, nhưng không có ai ăn nói khép nép như Tư Không Đàm. Chỉ có mình hắn là bất chấp tất cả cầu xin tha thứ, tên này cũng coi là kẻ kỳ dị.

Hắn làm như vậy lại khiến Sở Hưu không nói nổi những gì mình định nói.

Sau khi nghĩ lại câu từ, Sở Hưu mới nói: “Yên tâm, ta sẽ không giết ngươi. Nếu ta muốn giết ngươi, ngươi đã chẳng sống được tới hiện tại.”

Nghe Sở Hưu nói sẽ không giết mình, Tư Không Đàm mới thở phào một tiếng, vội vàng bò dậy.

nhưng ngay sau đó Sở Hưu lại nói: “Có điều, tuy không giết ngươi nhưng tội chết có thể miễn, tội sống lại khó tha.

Bây giờ ngươi giúp ta làm một việc, làm được thì ân oán giữa chúng ta coi như xóa bỏ.

Không làm được...”

Sở Hưu còn chưa dứt lời thì Tư Không Đàm đã nói trước: “Chỉ cần Sở đại nhân tha cho ta lần này, tại hạ chắc chắn sẽ làm tùy tùng của Sở đại nhân, muôn chết không chối từ!

Đừng nói một chuyện, cho dù là một trăm chuyện, thuộc hạ cũng sẽ làm giúp ngài!”

Tuy Tư Không Đàm sợ chết, nhưng đầu óc xoay chuyển nhanh chóng vượt xa bình thường, chỉ mới mấy câu đã biến thành thuộc hạ, cứ như là người của Sở Hưu.

Bạn cần đăng nhập để bình luận