Côn Luân Ma Chủ

Chương 1677: Đầu danh trạng 1

Lực lượng của thù hận rất lớn, lớn tới mức có thể khiến một tên công tử trước đây cái gì cũng không biết như Vương Dật Chi, thành kẻ báo thù giết người không chớp mắt.

Sở Hưu không kích động tinh thần bọn họ, chỉ khuếch đại cảm xúc trong lòng họ, bọn họ sẽ tự biết mình nên làm thế nào.

Sau khi gia chủ Triệu gia mở miệng, cảm xúc của đám người như bị nhen lửa, lao nhao hô hào, muốn tới tìm Cực Lạc Ma Cung báo thù.

Sở Hưu giơ tay ấn nhẹ xuống, trầm giọng nói: “Chư vị, báo thù không phải chuyện một lần là thành công. Bây giờ nếu ta bảo chư vị cùng tấn công tổng bộ Cực Lạc Ma Cung, chắc chắn chư vị sẽ cho rằng ta bảo mọi người đi chịu chết.

Cho nên lần này chúng ta chỉ ra tay với một phân điện của Cực Lạc Ma Cung là đủ. Tập kết tinh nhuệ trong thế lực của mình, ta sẽ xung phong, trước hết phải đoạt lại chút lợi tức từ chỗ Cực Lạc Ma Cung đã!’

Nghe thấy phải làm thật, mọi người ở đây mới tỉnh táo hơn một chút, đồng thời trong lòng cũng thấy băn khoăn.

Tiến đánh một phân điện của Cực Lạc Ma Cung thì đơn giản, nhưng sau khi đánh, vạn nhất Cực Lạc Ma Cung ra tay trả thù thì làm sao giờ?

Lúc này lại có một người đứng đậy, vẻ mặt lúng túc nói: “Chư vị, các ngươi muốn tới báo thù Cực Lạc Ma Cung cũng được, nhưng ta sẽ không xen vào.

Trong Huyền Không Môn của ta còn có nhiều đệ tử, không thể chịu liên lụy lớn như vậy được.”

Nói đoạn, chưởng môn của Huyền Không Môn định rời khỏi.

Có người dẫn đầu như vậy, những người khác cũng dao động.

Ai cũng có gia thất, có đệ tử, trừ ma vệ đạo cũng phải xem thực lực của ma đầu kia đã.

Lúc này Sở Hưu lại lạnh lùng nói: “Liễu chưởng môn của Huyền Không Môn, ngươi định đi như vậy à?”

Liễu chưởng môn kia biến sắc nói: “Ngươi làm vậy là có ý gì? Xưa nay ta chỉ nghe tới ép người khác đi giết người, chưa từng nghe chuyện ép người khác đi báo thù!”

Sở Hưu hừ lạnh nói: “Ép? Mọi người đều tự nguyện tới, có ai ép ai?

Thời gian vừa qua, ta rải trăm tấm thiệp, hôm nay có bảy phần mười tới đây.

Ba phần mười kia ta không cưỡng ép, dù sao mỗi người có chí riêng.

Nhưng hôm nay chư vị đã tới đây, tương đương với nộp đầu danh trạng, chuẩn bị đối phó với Cực Lạc Ma Cung, bây giờ ngươi bảo đi là có ý gì?

Ngươi đã thấy mặt chúng ta, cũng biết mục đích của chúng ta, bây giờ ngươi ngươi bỏ đi, chỉ cần thuật lại cho Cực Lạc Ma Cung là bán chúng ta đi đổi lại cái giá rất tốt rồi.”

Nói xong, Sở Hưu đưa mắt nhìn mọi người bên dưới: “Chư vị, bây giờ các ngươi có không đáp ứng cũng muộn rồi. Trong mắt Cực Lạc Ma Cung, chỉ cần các ngươi đến đây là coi như chuẩn bị ra tay với Cực Lạc Ma Cung. Nếu tin tức này lan truyền, Cực Lạc Ma Cung trả thù, các ngươi có ngăn được không?”

Mọi người ở đây không phải kẻ ngốc, lập tức hiểu lợi và hại trong chuyện này, ánh mắt bọn họ nhìn vị Liễu chưởng môn kia đã có vẻ bất thiện.

Cảm nhận được ánh mắt của mọi người, Liễu chưởng môn kia lập tức biến sắc, bộc phát tốc độ nhanh chóng nhất, định nhảy ra khỏi căn nhà này.

Trận pháp ở đây không mạnh, vị Liễu chưởng môn này lại có tu vi cảnh giới Chân Hỏa Luyện Thần, muốn lao ra thì chỉ một giây là đủ.

Nhưng hắn lại kinh ngạc phát hiện, rõ ràng mình đã hành động, nhưng cánh cổng lại càng ngày càng xa. Rõ ràng chỉ là căn phòng hơn mười trượng nhưng lại xa xôi như ngàn dặm.

Ảo thuật!

Liễu chưởng môn vừa ý thức được điều này, một bàn tay đã đột ngột xuất hiện trước mặt hắn, dễ dàng phá hủy cương khí hộ thể của hắn, bóp chết hắn, ném xuống trước mặt mọi người.

Tiếng thi thể rơi xuống đất vang vọng trong đáy lòng mọi người, khiến trái tim họ giật thọt, không ai dám nói gì nữa.

Sở Hưu lạnh nhạt nói: “Trừ ma vệ đạo, vệ đạo chính là bảo vệ chính đạo, là võ lâm Nam Vực ta!

Kết quả bây giờ có người không muốn ra tay thì thôi, còn định tư thông với Cực Lạc Ma Cung, làm chó săn cho chúng, hành vi này càng đáng ghê tởm!

Ta tin chư vị sẽ không học theo loại người này, phải không?”

Mọi người ở đây gật đầu lia lịa, chứng kiến kết cục của vị Liễu chưởng môn này, không ai muốn làm ‘kẻ phản bội’.

Sở Hưu lấy một tờ giấy ra, trên đó viết đủ loại tội trạng của Cực Lạc Ma Cung.

Y đưa tờ giấy tới, trầm giọng nói: “Chư vị, chuyện hôm nay đã không còn đường lui. Mọi người đã liên minh với nhau, không ai muốn nửa đường lại xảy ra chuyện.

Ký lên tờ tội trạng này, thảo phạt Cực Lạc Ma Cung, chúng ta và loại tà ma Cực Lạc Ma Cung này, không chết không thôi!”

Tờ giấy này mới là đầu danh trạng thật sự, ký lên đó mới là thật sự không còn đường lui. Không ai ký lên thứ này rồi lại dám mật báo với Cực Lạc Ma Cung, vì đó là tự tìm đường chết.

Sau khi mọi người ký xong tên của mình, Sở Hưu mới trầm giọng nói: “Chư vị, ba ngày sau tập trung lực lượng, tấn công phân điện của Cực Lạc Ma Cung!”

Mọi người sắc mặt nghiêm nghị giải tán, Vương Dật Chi cũng đi xuống.

Sở Hưu lại đứng trong phòng trầm giọng nói: “Hình trưởng lão, có thể báo cho Viên cung chủ, Thiên Ma Cung cũng chuẩn bị tập kết lực lượng, chuẩn bị tấn công Cực Lạc Ma Cung.

Với thực lực của đám người này, phối hợp với bọn chúng, hủy diệt phân điện của Cực Lạc Ma Cung rất dễ dàng, đối phó với các đệ tử khác cũng rất dễ dàng, nhưng muốn giết Nhan Bi Phong vẫn phải nhờ Viên cung chủ đích thân xuất thủ.”

Thân thể Hình Bộ Công xuất hiện từ góc tối, lắc đầu nói: “Ngươi lừa bọn họ xoay vòng như vậy, tuy thủ đoạn từ thấp tới cao này rất mới lạ, nhưng đám người kia tới giờ vẫn mơ mơ màng màng, đúng là đáng thương.”

Sở Hưu lắc đầu nói: “Ta làm vậy sao lại gọi là lừa? Ta muốn hủy diệt Cực Lạc Ma Cung, đây là sự thật. Còn bọn họ, sau khi hủy diệt Cực Lạc Ma Cung họ cũng được lợi, đây cũng là sự thật, ta làm vậy chỉ coi là hướng dẫn mà thôi.

Hơn nữa Hình trưởng lão cũng là võ giả của Thiên Ma Cung, thân là võ giả Ma đạo, sao lại có tâm tư thương xót người khác như vậy?”

Hình Bộ Công kinh ngạc nói: “Chuyện này thì liên quan gì tới chuyện có phải võ giả Ma đạo hay không?”

Sở Hưu khẽ lắc đầu, y quên Ma đạo ở Đại La Thiên khác với Ma đạo ở hạ giới.

Thật ra từ trước tới nay Sở Hưu luôn cảm thấy mấy môn phái nhỏ trong Đại La Thiên khá hèn nhát, hay nên nói là không nên thân.

Một vạn năm rồi chỉ có hai phần mười thế lực đỉnh cao là tông môn quật khởi sau này như Hàn Giang Thành, đúng là quá ít.

Thực lực của các tông môn này không yếu, nhưng có lẽ bọn họ đã quen với thống trị và áp bách của các đại phái, chỉ biết nhún nhường chứ không phản kháng.

Lần này là Sở Hưu cầm đầu, lại nửa dẫn dụ nửa bức ép, bằng không bọn họ vẫn không có chút tâm tư phản kháng nào.

Nếu ở hạ giới có tông môn như Cực Lạc Ma Cung, e là đã thành cái đích chung của đám đông rồi.

Thậm chí ngay Sở Hưu còn chưa làm tới mức như Cực Lạc Ma Cung mà còn bị mọi người vây công tới vài lần. Thậm chí khi y quản lý võ lâm Bắc Yên, những thế lực nhỏ ở đó cũng dám nhảy ra đối nghịch với sát ý.

Tuy là kẻ địch, nhưng giờ nhìn lại, có vẻ như võ giả hạ giới rắn rỏi hơn võ giả Đại La Thiên này nhiều.

Ba ngày sau, những thế lực có thù oán với Cực Lạc Ma Cung đều tập kết. Thật ra trong ba ngày này Sở Hưu vẫn luôn phòng ngừa Cực Lạc Ma Cung xuất thủ.

Ký đầu danh trạng, tuy Sở Hưu tin chắc đám người này sẽ không mật báo, nhưng y vẫn lo Cực Lạc Ma Cung phát hiện manh mối gì.

Dù sao nhiều thế lực tập kết như vậy, hơn nữa tất cả đều là thế lực có thù oán với Cực Lạc Ma Cung, chuyện này vốn không thể là trùng hợp.

Nhưng không biết Cực Lạc Ma Cung quá tự tin hay bọn họ không coi trọng tình báo phương diện này, ba ngày này Cực Lạc Ma Cung lại như không phát hiện hành động của bọn họ.

...

Bạn cần đăng nhập để bình luận