Côn Luân Ma Chủ

Chương 1870: Thắng thua thành bại 2

Nhưng bọn họ phải trả giá cực lớn.

Mộ Bạch Sương phải phân tâm bảo vệ các đệ tử nên bị Sở Hưu đánh trọng thương, Dịch Quy Tà cũng đã trọng thương.

Thảm nhất là Minh Tri Lan, hắn bị Trần Thanh Đế chiến ý bộc phát đánh trúng tâm mạch, phá tan thân thể, chỉ có nguyên thần bám lên thân kiếm bỏ trốn.

Không còn thân thể, cho dù tương lai hắn có tĩnh dưỡng khôi phục được thì thực lực cũng vĩnh viễn không cách nào vượt qua đỉnh phong hiện tại.

Ở đây chỉ có mình Thịnh Cửu Uyên là không bị thương.

Đương nhiên hắn không phải người của Thiên Hạ Kiếm Tông, không cần liều mạng bảo vệ đệ tử của Thiên Hạ Kiếm Tông,

Sau đợt tập kích này, để đề phòng Thiên Hạ Kiếm Tông chó cùng rứt dậu, mọi người dưới trướng Sở Hưu không truy sát tới cùng.

Dù sao bọn họ đã trải qua hai trận đại chiến liên tục, lực lượng cũng tiêu hao gần hết.

Sau khi Sở Hưu dẫn người trở về, Tần Bách Nguyên đứng trong phế tích của Lăng Tiêu Thành, thần sắc đờ dẫn.

Nói chính xác hơn, bây giờ đã không còn Lăng Tiêu Thành.

Lăng Tiêu Vô Cực Ấn và Thông Thiên Kiếm giao chiến như trời sập đất lở, Lăng Tiêu Thành hùng vĩ trực tiếp bị phá tan phân nửa

, đã là một đống hỗn độn.

“Sở giáo chủ, Lăng Tiêu Tông không còn nữa rồi.”

Gương mặt Tần Bách Nguyên đau xót tới cực hạn.

Tông môn vạn năm lại bị hủy hoại trong thế hệ của hắn, đối với Tần Bách Nguyên đây là đả kích hết sức nặng nề.

Sở Hưu khuyên nhủ: “Xin Tần lão tông chủ cố nén bi thương.

Phương tông chủ đã chết, ta cũng rất tiếc nuối, có điều tuy Phương tông chủ đã chết nhưng Lăng Tiêu Tông vẫn còn.

Trước mắt Lăng Tiêu Tông còn võ giả thế hệ trẻ, còn công pháp truyền thừa.

Lăng Tiêu Thành bị hủy thì xây lại là được, một tòa thành thôi mà, chỉ cần người vẫn còn thì mười tám Lăng Tiêu Thành cũng vẫn xây được.”

Sở Hưu lại đổi giọng nói: “Nhưng lần này Nam Vực xâm lấn cũng cho Đông Vực ta một bài học.

Bên ngoài luôn nói võ lâm Nam Vực là rồng rắn lẫn lộn, chia bè kết phái, nhưng thực ra chính Đông Vực chúng ta mới là chia bè kết phái.

Lần này võ lâm Nam Vực tấn công, Thiên Hạ Kiếm Tông ra lệnh một tiếng là triệu tập được bản nguyên cao thủ cường giả? Điểm này thì Đông Vực ta rất khó làm được.

Đại thế đại tranh đã tới gần, bốn vực tranh bá, cường giả tụ tập.

Trừ phi có thực lực như Tam Thanh Điện, bằng không chỉ một tông môn riêng lẻ đừng hòng ra mặt trong đại thế đại tranh như vậy.

Cho nên nửa tháng sau Côn Luân Ma Giáo sẽ triệu tập đại hội liên minh Đông Vực, cùng thương thảo hướng đi tương lai của võ lâm Đông Vực.

Ít nhất cũng phải bàn bạc được một kế sách đối địch, không thể bị động chịu đòn như hôm nay được.”

Tần Bách Nguyên há miệng, định nói gì đó nhưng không thể thốt được thành lời.

Cuối cùng hắn chỉ thở dài một tiếng nói: “Sở giáo chủ yên tâm, chắc chắn nửa tháng sau ta sẽ đến.”

Sau khi nói xong, Sở Hưu dẫn đông đảo đệ tử Côn Luân Ma Giáo rời khỏi.

Đánh hai trận liên tiếp ở Hoàng Thiên Các và Lăng Tiêu Thành, đệ tử thuộc hạ của Sở Hưu đã gần kiệt sức.

Thật ra còn Hàn Giang Thành chưa giải quyết, nhưng đây đã không phải vấn đề.

Khi tấn công Côn Luân Ma Giáo, Diệp Duy Không mang toàn bộ tinh nhuệ của Hàn Giang Thành, những kẻ lưu lại bảo vệ Hàn Giang Thành chỉ là loại già yếu tàn tật mà thôi.

Cho nên đợi Sở Hưu trở về, tùy ý phái võ giả cảnh giới Thiên Địa Thông Huyền như Lục Giang Hà hay Chử Vô Kỵ dẫn một nhóm người tới là tùy ý đánh hạ Hàn Giang Thành, dù sao hòa thượng chạy được chứ miếu chạy sao được.

Trước mắt, chuyện quan trọng nhất với Sở Hưu là đại hội liên minh Đông Vực.

Đại hội lần này sẽ quyết định triệt để, rốt cuộc ai mới là người thật sự là chủ nhân của võ lâm Đông Vực!

Thiên Hạ Kiếm Tông liên thủ với các đại tông môn ở Nam Vực tấn công Đông Vực, trận chiến này diễn ra rất đột ngột, có thể toàn bộ giang hồ đều không kịp phản ứng.

Sau khi bọn họ đánh xong, trên giang hồ mới có đủ loại tin tức và lời đồn đại, kết quả cuối cùng khiến mọi người không thể tiếp nhận nổi.

Đông Vực yếu thế, đây là chuyện mà cả bốn vực đều đồng ý.

Đương nhiên hiện tại Đông Vực yếu thế như vậy cũng không thể trách bên phía Đông Vực.

Tuy một bộ phận nguyên nhân là vì các đại tông môn đỉnh cấp như Lăng Tiêu Tông và Hoàng Thiên Các bảo thủ và hủ bại, nhưng ảnh hưởng của ngoại lực lại càng nhiều.

Ví dụ như trận chiến năm trăm năm, vị cường giả đó từng xuất hiện ở Đông Vực đầu tiên, cho nên Đông Vực cũng chịu tổn thất nặng nề nhất.

Ngoài ra khi Hàn Giang Thành quật khởi, Mạnh Tinh Hà và Diệp Duy Không gây dựng một đại tông môn đỉnh cấp, cũng khiến cho Đông Vực nội đấu, khi đó cũng tử thương nặng nề.

Cho nên võ lâm Đông Vực hiện tại, thậm chí thực lực không bằng một nửa của năm trăm năm.

Có cường giả kiếm đạo đệ nhất thiên hạ La Sơn đích thân xuất thủ, phối hợp với Chiến Võ Thần Tông và Đại Thiên Môn, lại thêm ba vị cường giả Cổ Tôn tiếng tăm lừng lẫy, kết quả không ngờ lại thua, chuyện này không khác gì một giấc mộng.

Hơn nữa có thể toàn bộ Nam Vực đều thua dưới tay Sở Hưu.

Có thể nói kế hoạch của Thiên Hạ Kiếm Tông không có sơ hở gì, sơ hở duy nhất chính là Sở Hưu.

Không ngờ kẻ này lại bố trí hai gián điệp bên cạnh hai vị Cổ Tôn của Thiên Hạ Kiếm Tông, ra tay trong lúc mấu chốt, tuy không tới mức là hoàn toàn dựa vào bọn họ để xoay chuyển tình thế nhưng cũng quyết định một phần chiến cuộc thắng bại.

Sau chuyện này, các đại tông môn vừa nghiên cứu chuyện này vừa lập tức bắt tay vào thanh lọc tông môn của mình, kiểm tra xem có gián điệp của môn phái khác không.

Có thể nói hành động này của Sở Hưu đã khiến lòng người ở Đại La Thiên bàng hoàng.

Đương nhiên tra thì tra, tâm ma hoàn toàn không bị ảnh hưởng.

Các đại tông môn chỉ điều tra đệ tử mới gia nhập, vai trò của tâm ma hiện tại là Cát Tân La, là đệ tử lớn lên trong Phạm Giáo từ nhỏ, đương nhiên không bị nghi ngờ.

Lúc này Cát Tân La đang ngoan ngoãn chờ đợi trong đại điện tổng bộ Phạm Giáo, đợi giáo chủ trở về.

Trước đó để giữ ổn định Đại La Thiên trước khi xuống hạ giới, cho nên Đạo Tôn đích thân mời giáo chủ Phạm Giáo và Thế Tôn của Thiên La Bảo Tự tới Bắc Vực luận đạo.

Đương nhiên chiêu này cũng chẳng có tác dụng gì.

Hai phái này thường xuyên đánh qua đánh lại, bên phía Tây Vực hở chút là sứt đầu mẻ trán, Nam Vực và Đông Vực cũng đại chiến một trận, cho nên chỉ còn lại mình Bắc Vực là an ổn.

Lâu Na Già và Diêm Ma thấp thỏm đứng đó, tâm trạng đều khá căng thẳng.

Trước đó giáo chủ đã bảo bọn họ giữ nhà, kết quả bây giờ thì tốt rồi, bọn họ đã đánh mất một trong Tam Đại Điện của Phạm Giáo, bọn họ cũng chẳng thể gánh nổi sai lầm này.

Nửa ngày sau, sương mù màu đen lượn lờ trong đại điện, cuối cùng không ngờ sương mù đó lại bắt đầu ngưng tụ, hóa thành một nam tử mặc áo đen có họa tiết Phạm văn.

Nam tử kia vóc dáng cao gầy, không nhìn ra tuổi tác, kỳ dị nhất là gương mặt hắn, có hai mặt, chia thành thiện ác âm dương.

Khuôn mặt bên trái hiền lành ôn hòa, mang nụ cười nhẹ nhàng, như thần nữ, gió xuân hiu hiu.

Bạn cần đăng nhập để bình luận