Côn Luân Ma Chủ

Chương 1936: Thần nhân tạo 2

Mi tâm của sinh linh kỳ dị kia lấp lóe ánh sáng, không ngờ lại mở ra một cái khe, từ bên trong hiện lên một con mắt dọc.

Con mắt dọc kia cũng không có đồng tử, đen trắng đan xen, tựa như hỗn độn, hết sức kỳ dị.

Sinh linh kỳ dị kia lắc đầu: “Chuyện đầu tiên thì ta có thể đáp ứng nhà ngươi, nhưng chuyện thứ hai thì không được.

Một mắt ngắm trời dõi thương khung, một mắt nhìn đất thám u minh.

Chỉ có con mắt thứ ba của ta mới là khống chế cân bằng cả âm dương, ba mắt mới là trạng thái hoàn hảo nhất.

Ngươi nói ta có thể thành thần, nhưng nếu ta đưa ngươi con mắt thứ ba, ta vĩnh viễn không thể thành thần.”

Hòa thượng kia lắc đầu nói: “Sai, sai hoàn toàn.

Nếu ta không đoán sai, tới bây giờ ngươi vẫn không thể dung hợp con mắt thứ ba.

Ngày trước Nguyên Thần Cung chế tạo ra con mắt thứ ba hoàn hảo này, muốn ngươi dung hợp, kết quả chờ Nguyên Thần Cung bị hủy diệt vẫn không thành công.

Nếu ngươi có thể dung hợp con mắt thứ ba, vì sao ngươi lại nắm giữ nó đã hơn vạn năm rồi mà không thể dung hợp.

Được tạo ra hoàn hảo không phải thật sự hoàn hảo, ngươi cần con mắt thứ ba nhưng không cần con mắt thứ ba của Nguyên Thần Cung cho ngươi, mà ngươi phải tự lĩnh ngộ lực lượng bản nguyên âm dương, hình thành con mắt thứ ba.

Đưa nó cho ta, ta cho ngươi tự do.

Nghe lệnh chủ nhân, khi nào chủ nhân trở về sẽ giúp ngươi ngươi sẽ thật sự trở thành hoàn hảo, ngươi sẽ thành thần.”

Sinh linh kỳ dị kia im lặng cả nửa ngày rồi mới nói: “Ngươi đã từng nói, con người không thể sáng tạo ra thần.”

“Nhưng chủ nhân của ta đã vượt qua ngưỡng con người, khống chế cả một thế giới, tồn tại như vậy đã áp đảo cả thần phật!”

Hai mắt hòa thượng kia tỏa ra hào quang đỏ máu, nhưng không phải sát ý mà là sùng kính và cuồng nhiệt.

Lúc này bên ngoài đã loáng thoáng tiếng giao thủ của đám người Thương Thiên Lương và Thiên La Bảo Tự, chuyện này khiến hòa thượng kia nhíu mày, thúc giục: “Nhanh lên kẻo không kịp!

Ngươi cũng biết thân phận của mình là gì, Nguyên Thần Cung muốn chế tạo ngươi thành thần, nhưng người ngoài lại coi ngươi như quái vật!

Thời gian không khéo, bên ngoài đã có người sắp đánh vào. Nếu bọn họ nhìn thấy ngươi, ngươi sẽ vĩnh viễn không còn cơ hội thoát khốn!”

Sinh linh kỳ dị kia im lặng nửa ngày rồi mới nói: “Giải trừ phong ấn cho ta trước đã.”

“Giao con mắt thứ ba cho ta trước!”

Sinh linh kỳ dị lắc đầu, vẫn nói với giọng không nhanh không chậm, không chút tình cảm: “Giải trừ phong ấn của ta trước đã.”

Hòa thượng kia bất đắc dĩ, nói chuyện với một kẻ không phải người như vậy đúng là tốn sức.

Hắn giơ tay niết ấn, phật quang bộc phát, trận văn phong ấn trên xiềng xích nhanh chóng tan rã.

Đợi tới khi xiềng xích đồng xanh bị tan rã, quanh người sinh linh kỳ dị kia tỏa ra hào quang, khí thế không ngừng tăng cường, chỉ nhìn khí tức thôi đã có uy thế của Võ Tiên lục trọng thiên thất trọng thiên.

Sau khi phong ấn được phá giải, nó cũng không quỵt nợ.

Nó giơ tay kết ấn, con mắt thứ ba trên trán chậm rãi nhô ra, bên trên còn từng vệt máu.

Sinh linh kỳ dị giơ tay, phá tan những tơ máu, ngay lúc sắp cắt đứt toàn bộ, đại điện lại bị phá nát.

Lục Giang Hà vốn chiếm thượng phong, do miệng thối chế nhạo hòa thượng Tế Thịnh, khiến đối phương nổi giận, trực tiếp thiêu đốt tinh huyết, dốc toàn lực xuất thủ, đánh văng hắn vào đại điện sâu nhất này.

Lục Giang Hà ho khan một tiếng, hùng hùng hổ hổ bò dậy, đúng lúc thấy được hòa thượng trước mặt. Hắn đầu tiên là sửng sốt, sau đó hét lớn như gặp quỷ.

“Hòa thượng Long Đồ!? Sao lại là ngươi? Rõ ràng ngươi đã bị Vô Tâm Ma Tôn xiên cho ba đao sáu lỗ, sao vẫn còn sống? Xác chết vùng dậy?”

Lục Giang Hà đột nhiên xuất hiện khiến tình cảnh lâm vào khó xử.

Hòa thượng tên Long Đồ kia biến sắc, hét lớn với sinh linh kỳ dị kia: “Không có thời gian! Mau giao con mắt thứ ba cho ta!”

Khi con mắt thứ ba trên trán sinh linh kỳ dị kia bị chia cắt triệt để, Sở Hưu cũng đã phát hiện ra bọn họ.

Có thế nào Sở Hưu cũng không ngờ, Mệnh Hồn của Độc Cô Duy Ngã trong Hoàng Tuyền Thiên lại bố trí sâu như vậy, không chỉ ở long mạch của ba nước mà ngay cả bí cảnh vạn năm trước cũng có người của hắn lẻn vào.

Ngay khoảnh khắc con mắt thứ ba của sinh linh kỳ dị kia xuất hiện, bản nguyên âm dương trong người Sở Hưu đã rung động. Sở Hưu lập tức hiểu được, Thiên Hồn bảo y tới lấy con mắt thứ ba này.

Tuy bản thân sinh linh kỳ dị kia cũng là chí bảo được chế tạo tinh xảo, nhưng dù sao đối phương cũng là một sinh linh có linh trí, Sở Hưu đâu thể lôi ra nấu được?

Còn con mắt thứ ba mới là khâu cuối cùng mà Nguyên Thần Cung thực hiện để tạo ra sinh linh hoàn mỹ này, là thứ cực kỳ hoàn hảo.

Thân thể hòa thượng Long Đồ hóa thành một vầng sáng kim, chộp về phía con mắt thứ ba. Nhưng lúc này Sở Hưu đã bước ra một bước, chỉ trong chớp mắt đã xuất hiện trong không gian kia.

Tế Không thiền sư thấy Sở Hưu vội vàng đi vào như vậy, không khỏi sững sờ, hắn hô lớn sau lưng Sở Hưu: “Sở giáo chủ, rốt cuộc bên trong có cái gì vậy? Vì sao trong bí cảnh này lại có người xuất hiện?”

Lúc này Sở Hưu đâu còn tâm tư trả lời Tế Không thiền sư? Phá Trận Tử trong tay y đã chém ra, đao chiêu Thôn Thiên cực kỳ cường đại trực tiếp quét ngang qua di tích, cắt đứt tất cả mọi thứ, cũng cắt ngang qua hòa thượng Long Đồ và con mắt thứ ba.

Nhưng ngay khi Sở Hưu định bắt lấy con mắt thứ ba, hai cái sừng của sinh linh kỳ dị kia bỗng tỏa ra ánh sáng hai màu trắng đen, lực lượng âm dương cực hạn bắn về phía Sở Hưu, bao phủ toàn thân y.

“Nó không phải đồ của ngươi.”

Sở Hưu lạnh nhạt đáp: “Nhưng nó cũng không thuộc về ngươi, bản thân ngươi còn là thứ do Nguyên Thần Cung sáng tạo ra, nó có thuộc về ngươi thật không?”

Lời nói của Sở Hưu như kích thích thần linh kỳ dị kia, khiến cho nó vốn luôn bình tĩnh bỗng trở nên nóng nảy phẫn nộ.

“Đương nhiên là của ta! Nguyên Thần Cung muốn tạo thần, ta chính là thần linh hoàn hảo của bọn họ, ta là Nguyên Thần! Là thần linh đứng trên nhân loại!”

Hòa thượng Long Đồ phía sau vội vàng nói hùa theo: “Không sai! Ngươi chính là Nguyên Thần, là chân thần duy nhất trên thế giới này! Đừng để hắn đoạt được con mắt thứ ba, mau đoạt lại nó!”

“Ồn ào!”

Sở Hưu hừ lạnh một tiếng rồi nói với đám người Lục Giang Hà: “Giải quyết bọn chúng trước đã!”

Tuy Lục Giang Hà không biết có chuyện gì xảy ra, nhưng nghe vậy hắn nhìn về phía hòa thượng Long Đồ, cười lạnh một tiếng nói: “Hòa thượng Long Đồ, năm trăm năm không gặp, ta vẫn không quên khi trước ngươi ức hiếp ta ra sao đâu!

Năm đó bản tôn kiếm ăn trên Lâm Dực Giang, chính ngươi dẫn người tới gây sự với bản tôn trước!

Bây giờ bất luận ngươi là xác chết vùng dậy hay là sống lại, bản tôn vẫn sẽ giết ngươi!”

Hòa thượng Long Đồ nhìn về phía Lục Giang Hà, nghi hoặc một hồi rồi cau mày nói: “Ngươi là người phương nào?”

“Ngươi thậm chí còn không nhớ bản tôn là ai?”

Lục Giang Hà nghe vậy lập tức cảm thấy bị sỉ nhục.

Năm xưa mình không bắt mắt tới vậy cơ à, không ai nhớ được mình?

Bạn cần đăng nhập để bình luận