Côn Luân Ma Chủ

Chương 1467: Hoàn toàn áp đảo 1

Thực lực những võ giả Đại La Thiên yếu hơn tưởng tượng của Sở Hưu một chút.

Có lẽ là khởi điểm của bọn họ tương đối cao cho nên trong cùng cấp độ, bọn họ ít phải rèn luyện chém giết hơn võ giả ở dưới hạ giới.

Ở hạ giới, những người có thể đạt tới cảnh giới Chân Hỏa Luyện Thần thường là cột trụ của một tông môn, phải bộc lộ tài năng từ vô số nhân kiệt.

Còn xuất thân tán tu lại càng khó khăn, đấu với trời, đấu với đất, đấu với người, có vậy mới đạt tới cảnh giới này.

Theo lời Lâm Nhai Tử, trong những võ giả cảnh giới Chân Hỏa Luyện Thần ở Phương Lâm Quận, thực lực của Phương Trường Hà đã là khá mạnh, còn xuất thân đại phái, cho nên Sở Hưu vừa ra tay đã thi triển đao ý Phá Tự Quyết, dốc toàn lực xuất thủ.

Kết quả ai mà ngờ Lâm Nhai Tử này nói là mạnh nhưng chỉ ‘mạnh’ có vậy, chút thực lực đó có so với mấy lão tổ khí huyết suy yếu của đại thế gia cũng chẳng hơn được bao nhiêu.

Sở Hưu không trì hoãn, trực tiếp dẫn Cửu Phượng Kiếm Tông tới hai thế lực khác, Kỳ Sơn Diêu gia và Phong Lâm Kiếm Tông.

Nếu đều là loại xấp xỉ như vậy, chẳng bằng nhân cơ hội này giải quyết toàn bộ bọn chúng chỉ trong một ngày thôi.

Lúc này trong Phong Lâm Kiếm Tông, người của hai phái đã tập trung, ai nấy đều rất bối rối.

Trong Đại La Thiên, trận đạo phát triển hơn hạ giới nhiều. Dưới hạ giới thì phải là các đại phái mới có trận pháp đưa tin, nhưng trong Đại La Thiên chỉ cần môn phái có chút thực lực là có trận pháp như vậy.

Tuy Cửu Phượng Kiếm Tông từng tham gia chém giết tông môn, nhưng đây là lần đầu tiên bọn họ có hành động diệt môn, làm việc chưa được lưu loát dẫn tới tin tức bị tiết lộ ra ngoài, khiến Diêu gia và Phong Lâm Kiếm Tông biết được.

“Phương Trường Hà đã chết rồi ư? Sao lại như vậy được? Rốt cuộc Lâm Nhai Tử kia tìm được chỗ dựa rao sao? Chẳng lẽ là cường giả Thiên Địa Thông Huyền ở Huyền Thiên Cảnh?”

Tông chủ Phong Lâm Kiếm Tông đã thấy luống cuống.

Quan hệ giữa hắn và Lê Thành không tệ, chuyện này cũng là hắn kéo Phương Trường Hà vào, đương nhiên hắn biết thực lực của Phương Trường Hà mạnh tới mức nào.

Bây giờ bên kia lại báo tin Phương Trường Hà bị người ta xuất có một đao đã giết chết, chuyện này khiến hắn không thể tin nổi.

Vị gia chủ Diêu gia lại bình tĩnh hơn tông chủ Phong Lâm Kiếm Tông nhiều.

Hắn trầm giọng nói: “Không thể nào, cho dù Lâm gia và Huyền Thiên Cảnh vẫn còn chút quan hệ, nhưng Huyền Thiên Cảnh cách Nam Vực bao xa?

Chẳng lẽ Lâm Nhai Tử lại biết trước chuyện chúng ta sẽ ra tay đối phó với hắn, cho nên mời người của Huyền Thiên Cảnh đến à?”

“Cho dù đối phương không phải người của Huyền Thiên Cảnh, nhưng loại đối thủ có thể một đao giết chết Phương Trường Hà như vậy, chúng ta nên đối phó ra sao?”

Gia chủ Diêu gia cũng gãi đầu, vẻ mặt bất đắc dĩ.

Nhưng không đợi bọn họ âu sầu quá lâu, bên ngoài đã có đệ tử đi vào báo tin, nói là người của Cửu Phượng Kiếm Tông đã đánh tới cửa!

Hai người nhìn nhau, trong lòng lập tức trầm xuống, sao tốc độ của đối phương lại nhanh như vậy?

Bên ngoài Phong Lâm Kiếm Tông, lúc này Lâm Nhai Tử không oán hận như vừa rồi.

Chứng kiến tông chủ Phong Lâm Kiếm Tông và gia chủ Diêu gia đi ra, không khỏi đắc ý nói: “Sơn thủy lưu chuyển, hai vị định cướp đoạt Cửu Phượng Kiếm Tông của ta, chắc cũng không nghĩ sẽ có ngày hôm nay?

Bây giờ ta cho các ngươi một cơ hội, ngoan ngoãn nhận thua đi, Phong Lâm Kiếm Tông và Diêu gia sáp nhập vào Cửu Phượng Kiếm Tông của ta. Ta còn có thể lưu lại cho hai người các ngươi một chức vị trưởng lão.”

Tông chủ Phong Lâm Kiếm Tông và gia chủ giao dịch sắc mặt đều xám xịt.

Đang làm chưởng môn gia chủ yên lành, ai lại chịu đi làm trưởng lão?

Nhưng không đợi bọn họ lên tiếng, Sở Hưu quay đầu lại nói với Lâm Nhai Tử: “Ai nói sẽ thả bọn chúng?”

Lâm Nhai Tử trợn mắt há hốc mồm nói: “Không thì thế nào? Giết hết à?”

Sở Hưu điềm nhiên nói: “Người khác có giết hay không cũng không quan trọng, nhưng ngươi định lưu lại hai vị kia làm gì? Lâm tông chủ, tốt xấu gì ngươi cũng là người chấp chưởng một tông môn, sau này đừng nói những lời ngây thơ như vậy.

Cần biết nuôi hổ thành họa, ngươi muốn chiếm đoạt Phong Lâm Kiếm Tông và Diêu gia cũng được thôi, nhưng hai vị này là người lãnh đạo muốn uy danh có uy danh, muốn thực lực có thực lực. Nhất định phải tiêu diệt bọn họ mới an toàn được.

Bằng không, một khi bọn họ lợi dụng uy thế của bản thân âm thầm gây chuyện với ngươi, ngươi lấy gì ra ngăn cản?

Phiền toái lớn như vậy chẳng bằng một đao chém xuống, cũng là cách vất vả một lần mà an nhàn cả đời.”

Lâm Nhai Tử trợn tròn hai mắt nhìn Sở Hưu, đây là lần đầu tiên hắn thấy được một mặt khác của Sở Hưu sau khi chứng kiến thực lực của y, đó là hung ác!”

Thật ra những thế lực võ lâm ở Đại La Thiên cũng hay tranh chấp chém giết lẫn nhau, chuyện diệt môn cũng thường thấy, nhưng phần lớn thế lực vẫn để lại chút đường lui. Không phải Lâm Nhai Tử lòng dạ đàn bà mà là thói quen và quy củ ở Đại La Thiên là vậy, mọi người đều ngầm thừa nhận.

Trước đó Lâm Nhai Tử quên nói với Sở Hưu, hơn nữa Sở Hưu ra tay quá nhanh, cho dù hắn có nhắc nhở cũng không còn kịp nữa rồi.

Thói quen này là do vạn năm trước khi các thế lực lớn tới Đại La Thiên, nhân số thật ra không nhiều.

Ở hạ giới bọn họ đã có mâu thuẫn, đương nhiên mâu thuẫn này không vì tới Đại La Thiên mà biến mất, cho nên vẫn có chuyện chém giết chinh chiến.

Nhưng nhân số ít nên mọi người phải kiềm chế, cố gắng không hạ thủ giết người.

Cho nên nhiều năm qua, chuyện này biến thành một quy tắc ngầm của Đại La Thiên, trừ phi có thù giết cha đoạt vợ vân vân, cơ bản là mọi người sẽ không hạ thủ giết người.

Thấy Sở Hưu và Lâm Nhai Tử bàn bạc chuyện sinh tử của mình, tông chủ Phong Lâm Kiếm Tông và gia chủ Diêu gia đều rất tức giận.

Dù sao bọn họ cũng là người chấp chưởng của một thế lực, cũng là cao thủ Chân Hỏa Luyện Thần, kết quả rơi vào tay người ta lại như một khay đồ ăn, muốn ăn thế nào thì ăn thế nấy, hỏi bọn họ làm sao chịu được?

Hai người nổi giận gầm lên một tiếng, đồng thời đánh về phía Sở Hưu.

Trường kiếm trong tay tông chủ Phong Lâm Kiếm Tông cuộn một vòng, làm cuốn lên vô số phong vân, kiếm thế hùng hồn mạnh mẽ.

Gia chủ Diêu gia lại dùng binh khí hiếm thấy là côn, đập thẳng xuống đầu Sở Hưu, cương khí cường đại gầm thét như phá núi mở đường.

Một chọi hai, Lâm Nhai Tử định tới hỗ trợ nhưng hắn còn chưa kịp ra tay, Sở Hưu đã bước lên trước một bước.

Chỉ trong chớp mắt, vô số ngọn lửa diệt thế màu đen lan tỏa, ngọn lửa màu đen gần như chỉ chớp mắt đã bao phủ lấy hai người, vô số cương khí bắt đầu cháy lên hừng hực.

Ngọn lửa diệt thế có thể thiêu đốt tất cả, hết sức tà ác quỷ dị, khiến cả tông chủ Phong Lâm Kiếm Tông và gia chủ Diêu gia đều giật nảy mình.

Gia chủ Diêu gia cắn răng một cái, thân thể bộc phát khí huyết, trực tiếp vận dụng toàn lực, toàn thân tỏa ra ánh kim, giúp hắn vượt qua bao vây của ngọn lửa diệt thế, xuất côn đánh về phía Sở Hưu.

“Đây là côn pháp của ngươi? Yếu, quá yếu, không có chút khí thế nào, sao lại dùng loại binh khí cương mãnh như vậy?”

Bạn cần đăng nhập để bình luận