Côn Luân Ma Chủ

Chương 1066: Phá cục 2

Lục Giang Hà dẫu sao cũng là đường chủ Huyết Ma Đường năm xưa, đây là một trong những đường khẩu mạnh nhất của Côn Luân Ma Giáo năm xưa.

Ngày trước trong Côn Luân Ma Giáo có không ít cường giả Chân Hỏa Luyện Thần, có điều bọn họ đều là người trực thuộc dưới trướng Độc Cô Duy Ngã.

Những người một mình quản lý một đường khẩu như vậy không phải hạng đơn giản, nhãn lực và kiến thức đều cực kỳ xuất chúng.

Những thứ đó Thẩm Bão Trần không nhìn ra, Ngụy Thư Nhai cũng không nhìn ra, nhưng sau khi Sở Hưu nói ra hắn lại đã hiểu.

Lúc này ở ngoài, sau khi huynh đệ Tôn thị bỏ mạng, Trương Thừa Trinh không tiếp tục tấn công, bởi vì đã không còn ý nghĩa.

Nhưng sắc mặt Trương Thừa Trinh lại chẳng hề dễ nhìn.

Cuối cùng mình vẫn không cản nổi Sở Hưu giết người, hắn lại lần nữa chịu thiệt hơn Sở Hưu.

Nhưng lúc này Sở Hưu lại vung tay, Huyết Thần Ma Công thao túng máu huyết của huynh đệ Tôn thị lơ lửng giữa không trung. Do lượng máu không đủ, thi thể huynh đệ Tôn thị thậm chí đã bị hút thành xác khô.

Mọi người ở đây đều cau mày.

Giết người chẳng qua là đầu chạm đất, giờ Sở Hưu làm vậy thật sự quá đáng.

Bất luận vì cứu Lã Phụng Tiên hay vì báo thù riêng, những người khác đều hiểu, dù sao chuyện này không liên quan tới họ bọn họ cũng không nhúng tay vào.

Nhưng giờ Sở Hưu giết người thì thôi, lại còn nhục mạ thi thể như vậy, hành động này thật sự quá đáng.

Thẩm Bão Trần đã ngừng giao thủ với Độc Cô Ly, hắn cau mày nói: “Sở Hưu, người ta đã chết rồi ngươi còn không buông tha cho thi thể à, đừng quá đáng!”

Sở Hưu lạnh nhạt nói: “Ta làm vậy là để cứu các ngươi. Ta đã nói rồi, hai người bọn họ đều bị quỷ vật kia phụ thể, giết hai người bọn họ ta tự có cách mang mọi người đi ra.”

Sau đó Sở Hưu vung tay, chỗ máu tươi kia không ngờ lại hội tụ thành một trận pháp, trận văn đỏ tươi ẩn hiện trên mặt đất.

Thấy cảnh này quỷ vật do vô số oán linh hội tụ gầm lên một tiếng, điên cuồng lao về phía Sở Hưu.

Thấy quỷ vật này căng thẳng như vậy, mọi người đều sửng sốt, chẳng lẽ tên Sở Hưu này có cách thật?

Độc Cô Ly giơ tay điểm ra, một luồng lực lượng kiếm khí phần thiên nóng rực đã bộc phát, đánh tan quỷ vật kia.

Mặc dù quỷ vật kia có thể lập tức khôi phục trong không gian này nhưng vẫn không cách nào vòng qua Độc Cô Ly để ra tay với Sở Hưu.

Ngay khoảnh khắc trận pháp của Sở Hưu hoàn thành, một luồng sáng đỏ máu nóng rực bừng lên. Khí tức quỷ dị dữ tợn bộc phát khiến quỷ vật kia gầm lên một tiếng thê thảm.

Thân thể vốn tạo thành từ làn sương đen kia không ngờ lại hiện lên vô số đầu lâu mơ hồ, cứ như nó vốn được tạo ra từ những vật này.

Điểm kỳ dị nhất là bọn họ có thể thấy bên trong có cả đầu của huynh đệ Tôn thị.

Nhưng đúng lúc này cái đầu của huynh đệ Tôn thị lại không ngừng di chuyển trong làn sương đen, như dung hợp lại như bị bài xích.

Tới cuối cùng đám đầu lâu kia không ngờ lại bắt đầu cắn xé lẫn nhau, cảnh tượng vô cùng quái dị. Thế nhưng những người xung quanh lại phát hiện không gian màu đen xung quanh lại từ từ tan rã, lộ ra hình dáng của đường hầm xung quanh.

Cuối cùng quỷ vật kia kêu lên một tiếng thảm thiết, sương đen tiêu tán chỉ còn tinh thần lực tinh khiết truyền vào cơ thể Lã Phụng Tiên vẫn luôn hôn mê bên dưới.

Lã Phụng Tiên bỗng nhiên bị lực lượng tinh thần khổng lồ như vậy truyền vào trong đầu, đột ngột tỉnh lại, mê mang nhìn bốn phía.

Lúc này Sở Hưu cũng không nhịn được cảm thán, vận may của Lã huynh đúng là quá tốt, ngủ một giấc là có tinh thần lực cường đại như vậy, chẳng khác nào y khổ tu bí pháp nguyên thần hơn mười năm.

Không gian màu đen giam cầm mọi người đã hoàn toàn tiêu tán, thứ xuất hiện trước mặt bọn họ là một hang động khổng lồ, xung quanh đều là khô lâu xương trắng, khung cảnh cực kỳ dữ tợn. Hiển nhiên đây chính là thi hài những người bị Thiên Hạ Kiếm Tông vứt bỏ năm xưa.

Ngụy Thư Nhai kinh ngạc hỏi: “Ngươi làm sao phá giải đại trận, giết tên quỷ vật kia?”

Câu hỏi của Ngụy Thư Nhai cũng là lời người khác muốn hỏi, Sở Hưu phá giải quá bất ngờ, chẳng lẽ là vì trận pháp kia?

Sở Hưu cười cười nói: “Chẳng qua ta bỏ thêm chút đồ vào nó mà thôi, thật ra sơ hở của nó là do chính nó lộ ra.

Thứ này không phải một người, cũng không phải quỷ vật đơn thuần mà là hung linh ngưng tụ oán niệm tử khí của những võ giả này sau khi chết, kết hợp với hoàn cảnh đặc biệt tạo thành.

Cho nên thực ra nó chỉ có một nửa linh trí, nó có thể suy nghĩ, có hiểu biết, nhưng sự tồn tại của nó lại chỉ vì báo thù.

Thứ này vô cùng đơn thuần, gốc rễ của nó ngay tại đây. Không phá hủy gốc rễ của nó, trừ phi chính nó thả chúng ta đi, bằng không chúng ta không đi nổi.

Vừa rồi ta giết hai kẻ kia chắc chắn khiến bọn chúng tích đầy oán khí, cho nên ta dùng máu tươi của chúng vẽ một sát trận, dùng sát trận do người làm này dung nhập vào trận pháp do thiên địa tạo thành.

Quỷ vật này do oán khí của người trong Thiên Hạ Kiếm Tông trước kia tụ tập lại tạo thành, bọn họ đều có đối tượng thù oán giống nhau cho nên có thể hội tụ được oán khí cường đại như vậy tạo thành quỷ vật có linh trí.

Nhưng hai vị này của Tôn gia chỉ oán hận ta, đối tượng của oán khí khác biệt, như nhỏ hai giọt mực vào nước trong. Kết quả cuối cùng chính là khiến tất cả bị vẩn đục!”

Mọi người ở đây đều sửng sốt, chuyện chỉ đơn giản như vậy thôi?

Đương nhiên chuyện này cũng không thể trách bọn họ không nghĩ ra, cho dù có nghĩ ra đi nữa ai lại to gan như Sở Hưu, trực tiếp ra tay giết người thử nghiệm?

Giết hai người để những người còn lại thoát khốn, thủ đoạn này của Sở Hưu cũng không tầm thường. Ít nhất so với tông chủ Thiên Hạ Kiếm Tông mai táng chín thành đệ tử nhà mình thời thượng cổ, vị này cũng thật thâm độc.

Đương nhiên người may mắn nhất vẫn là Lã Phụng Tiên.

Rõ ràng hắn chỉ ngủ một giác, sau đó bất tri bất giác nhận được tinh thần lực do oán linh kia hóa thành.

Mặc dù Lã Phụng Tiên không biết bí pháp nguyên thần, nhưng tinh thần lực cường đại cũng không có chỗ xấu, chí ít khi đối mặt với công kích tinh thần lực của các võ giả khác có thể đưa tới tác dụng phòng ngự nhất định.

Lúc này Lã Phụng Tiên còn đang hỏi rốt cuộc vừa rồi có chuyện gì xảy ra, Phương Thất Thiếu mồm năm miệng mười thêm mắm thêm muối thuật lại cho hắn. Cuối cùng tên lắm mồm này còn chép miệng một cái đau buồn nói: “Ngươi nói xem, cái tên oán linh kia cũng rõ thật là, sao lại không chọn ta chứ? Ít nhất ta cũng dùng kiếm cơ mà? Chẳng phải ta hợp với bọn họ hơn à?

Lã huynh, ngươi nhận được tinh thần lực này cũng chỉ lãng phí, với phong cách võ đạo đó của ngươi, có nhận được tinh thần lực cũng chỉ để phòng ngự, Kiếm Vương Thành có bí pháp dùng tinh thần lực hóa thành bí pháp đâu.

Không phải huynh đệ ta không nghĩa khí mà là bí pháp Kiếm Vương Thành không thể truyền ra ngoài. Có điều trên người Sở huynh có không ít bí pháp nguyên thần đấy, hay ngươi học một ít ở chỗ hắn đi?”

Bạn cần đăng nhập để bình luận