Côn Luân Ma Chủ

Chương 1877: Xử trí Thiên Hồn

Cho nên lần này hắn bảo sở Hưu thành lập một võ viện trong bộ lạc La Sơn là muốn man tộc nhận được truyền thừa võ đạo chân chính.

Theo lão man vương thấy đây đã là điều kiện rất ‘quá đáng’, không ngờ Sở Hưu lại đáp ứng rất dễ dàng.

Có qua có lại, lão man vương cảm thấy lần này mình ra tay là được lợi, chỉ giao thủ với Mạnh Tinh Hà vài chiêu thì đối phương đã biết khó mà lui.

Cho nên lão man vương suy nghĩ một chút rồi nói: “Tiểu hữu, chỉ cần ngươi ở khu vực Nam Man, một khi Mạnh Tinh Hà xuất thủ ta có thể cảm giác được, hơn nữa ra tay ngăn cản kịp thời.

Nhưng nếu ngươi đi tới Đông Vực hay thậm chí là các vực khác, ta cũng không thể giúp ngươi.

Hơn nữa ngươi đừng nghĩ rằng ta khiến Mạnh Tinh Hà phải rút lui một lần tức là ta mạnh hơn Mạnh Tinh Hà. Hai người chúng ta mà thật sự giao chiến, ai thắng ai thua vẫn là ẩn số.

Những võ giả bước vào cửu trọng thiên trong năm trăm năm qua, không ai là hạng dễ đối phó.”

Nghe lão man vương nhắc tới năm trăm năm, trong lòng Sở Hưu hơi động, đột nhiên hỏi: “Liên quan gì tới tài nguyên?”

Lão man vương cười khà khà nói: ”Tới cấp bậc như ngươi chắc cũng biết trận chiến năm trăm năm trước. Đó là kiếp nạn đối với võ giả Đại La Thiên, thiếu chút nữa Đại La Thiên bị một người lật ngược.

Năm trăm năm trước số lượng võ giả cửu trọng thiên ở Đại La Thiên đông đảo hơn hiện tại nhiều, nhưng thực lực của bọn họ lại không mạnh như cửu trọng thiên bây giờ.

Nguyên nhân rất đơn giản, vì khi đó bọn họ cho rằng chỉ cần bước qua cánh cửa cửu trọng thiên là bọn họ đã đứng trên đỉnh cao.

Mãi tới khi người kia xuất hiện, bọn họ mới biết mình còn cách đỉnh cao rất xa.

Cho nên những võ giả cửu trọng thiên năm trăm năm, cho dù là cường giả như Đạo Tôn cũng chưa từng từ bỏ ý đồ theo đuổi đỉnh phong.

Cách đỉnh phong càng gần thì càng mạnh, ngươi biết những cường giả cửu trọng thiên kia cách đỉnh phong bao xa không?”

Sở Hưu gật nhẹ đầu như đang suy tư, lúc này y mới nhớ cường giả bị phong ấn trong Lăng Tiêu Tông còn cần mình bố trí một chút.

Cho nên sau khi cáo từ lão man vương, y vốn định bế quan đột phá tứ trọng nhưng lại đột nhiên đổi ý, định tới Lăng Tiêu Tông một chuyến trước đã.

Nhưng vài ngày sau, trên giang hồ lại có sóng gió.

Do cái chết của Diệp Duy Không, Mạnh Tinh Hà tới gây sự với Sở Hưu, chuyện này đã rất lớn.

Vị viện trưởng Tinh Hà Võ Viện này, người cầm đầu giới Cổ Tôn, sau khi thành danh chưa từng ra tay, hiếm hoi lắm mới có một lần, đương nhiên toàn bộ Đại La Thiên đều chú ý.

Đương nhiên điều thu hút sự chú ý của bọn họ hơn nữa là lão man vương xuất thủ.

Tuy hiện tại man tộc đã không đáng lo, nhưng lão man vương ra tay lại nói cho những võ giả Đại La Thiên, không thể coi thường man tộc.

Còn Sở Hưu thân là người chấp chưởng đại phái nhân tộc, không ngờ lại liên thủ với man tộc, không biết đã đáp ứng điều kiện gì, khiến cho toàn bộ Đại La Thiên mắng chửi.

Đặc biệt là võ lâm Nam Vực càng chửi mắng nặng nề, bọn họ vừa chịu thiệt dưới tay Sở Hưu.

Thậm chí trong võ lâm Đông Vực cũng không ít người xì xào về chuyện Sở Hưu trắng trợn cấu kết với man tộc.

Nhưng Sở Hưu lại chẳng hề để ý.

Khi còn ở hạ giới, y bị mắng nhiều đã thành quen rồi.

Huống chi mọi người chỉ mắng ngoài miệng như không ai dám giương cờ diệt trừ ‘nhân gian’, đến gây sự với Sở Hưu.

Bây giờ, Sở Hưu ngoài thân phận giáo chủ Côn Luân Ma Giáo, y còn một thân phận khác được ngầm thừa nhận, đó là bá chủ võ lâm Đông Vực!

Trong võ lâm Đông Vực hiện giờ, Hàn Giang Thành bị diệt, Hoàng Thiên Các tổn thương nguyên khí nặng nề, trở thành phụ thuộc của Côn Luân Ma Giáo, Lăng Tiêu Tông bị đánh cho tàn phế, chỉ còn Côn Luân Ma Giáo độc tôn nơi Đông Vực!

Tới mức độ này, Sở Hưu đã không phải loại ngứa mắt với chó mèo là ra tay gây sự.

Bên ngoài có hỗn loạn đến mấy thì Sở Hưu cũng không quan tâm, y trực tiếp dẫn đám người Viên Cát đại sư tới Lăng Tiêu Thành.

Đương nhiên hiện tại đã không còn Lăng Tiêu Thành, chỉ có một phế tích, Lăng Tiêu Tông còn chưa dọn dẹp xong.

Sở Hưu hỏi Tần Bách Nguyên: “Lão tông chủ, theo ta được biết năm trăm năm trước Lăng Tiêu Tông đã phong ấn vị cường giả kia.

Trước đó Phương tông chủ đã tự phá nguyên thần và thân thể để liều mạng với Thiên Hạ Kiếm Tông, chẳng lẽ các ngươi không muốn thả người đó ra, đồng quy vu tận với kẻ địch?”

Tần Bách Nguyên thở dài một tiếng đáp: “Nói thật thì ta cũng muốn làm vậy.

Đâu ai là người cao thượng, ngươi muốn giết ta, ta không thể cho ngươi sống dễ chịu được, cùng lắm thì mọi người cùng đồng quy vu tận.

Nhưng không phải chúng ta không muốn làm vậy mà là không làm được.

Ngày trước lúc vị kia bị phong ấn năm trăm năm, vốn định chọn Đại La Thần Cung, nhưng các đại phái còn phải dùng nơi này để tu luyện, không nỡ bỏ ra, cho nên mới chọn Lăng Tiêu Tông ta.

Nhưng Lăng Tiêu Tông chỉ cung cấp địa điểm, trận pháp phong ấn là tập hợp lực lượng của tất cả các tông môn ở Đại La Thiên mới bố trí được, căn bản không phải thứ mà chúng ta của hiện tại có thể phá vỡ.”

Sở Hưu như có suy nghĩ, gật nhẹ đầu, đột nhiên hỏi: “Vậy nếu muốn phá trận pháp thì phải làm thế nào?”

Tần Bách Nguyên nói: “Cách thì có nhiều, nhưng đều rất khó.

Phương pháp đơn giản nhất là dùng lực phá trận. Nhưng ta đoán như vậy chắc phải là cường giả cỡ Đạo Tôn hay Thế Tôn mới làm được.

Hai là nhờ một vị đại tông sư trận đạo tinh thông tất cả trận pháp của tông môn đỉnh cao trong Đại La Thiên.

Nhưng người như vậy vốn không tồn tại, cho dù là môn chủ Đại Thiên Môn cũng không làm được.

Phản phệ cuối cùng là dùng một loại thần vật do thiên địa sáng tạo ra để chặt đứt lực lượng quy tắc, phá hoại trận pháp vận chuyển.

Hơn nữa còn là loại hoàn chỉnh, như Lăng Tiêu Vô Cực Ấn của Lăng Tiêu Tông ta chỉ rút ra một bộ phận, còn được luyện hóa hậu thiên, chắc chắn không thể làm được.”

Sở Hưu gật nhẹ đầu, đột nhiên hỏi: “Vậy Vô Căn Thánh Hỏa của Côn Luân Ma Giáo ta có làm được không?”

Tần Bách Nguyên suy nghĩ một chút rồi đáp: “Chắc là được, nhưng đây chỉ là dự tính, bao năm qua có ai dám thả vị kia ra?”

Sở Hưu gật đầu nói: “Đúng vậy, nếu không phải trong thời khắc mấu chốt, đúng là không nên thả vị kia ra.

Cho nên ta định bố trí Vô Căn Thánh Hỏa đại trận xung quanh nơi vị kia bị phong ấn.

Một là để phòng ngự, bây giờ trận pháp của Lăng Tiêu Tông đã bị phá hủy, vạn nhất có ai tấn công Lăng Tiêu Tông, chư vị có thể dựa vào Vô Căn Thánh Hỏa đại trận để phòng ngự.

Thứ hai là, đề phòng như lúc trước, rõ ràng Lăng Tiêu Tông đang nắm trong ta một đại sát khí, kết quả còn không thể đồng quy vu tận được.”

Sau khi nghe xong Tần Bách Nguyên mới phát hiện lúc trước mình đã nhìn lầm về Sở Hưu.

Thế nào là hoạn nạn mới thấy chân tình? Chính là đây!

Sở Hưu cứu Phương Ứng Long một lần, lần đó có thể là vì lợi ích của mình.

Nhưng lần này Lăng Tiêu Tông đã bị đánh cho tàn phế nhưng Sở Hưu vẫn cứu giúp kịp thời, giúp Lăng Tiêu Tông thoát khỏi họa diệt môn.

Hơn nữa Sở Hưu còn đồng ý ra tay giúp Lăng Tiêu Tông bố trí trận pháp phòng ngự. Ân tình này khiến Tần Bách Nguyên cực kỳ cảm động.

Tần Bách Nguyên trực tiếp làm một đại lễ với Sở Hưu, nghiêm nghị nói: ”Đại ân đại đức của Sở giáo chủ, Lăng Tiêu Tông ta không cách nào báo đáp.

Hiện giờ Lăng Tiêu Tông ta đồng ý làm như Hoàng Thiên Các, gia nhập trong Côn Luân Ma Giáo, trở thành phụ thuộc, chỉ cần giữ được truyền thừa của tông môn là được!”

Bạn cần đăng nhập để bình luận