Côn Luân Ma Chủ

Chương 1831: Giết ngươi là xứng! 2

A Na Tây La phân tâm như vậy, không biết từ lúc nào một vệt lửa mảnh khảnh đã xuất hiện cách cổ hắn ba tấc.

Tất cả mọi lực lượng, bao gồm cả lực lượng quy tắc đều bị vệt lửa mảnh khảnh như hư vô đó cắt đứt.

Ngay sau đó, vệt lửa thu lại, A Na Tây La trợn tròn hai mắt, nhưng không thể nhắm lại.

Vì cái đầu hắn đã bị vệt lửa kia cắt xuống.

Lúc này tiếng cảnh cáo và cái chết của A Na Tây La không ảnh hưởng được tới Âm Đà La, vì hắn đã đánh tới đỏ cả mắt.

“Trốn? Âm Đà La ta sẽ không trốn, phó điện chủ của Shiva Điện làm sao lại trốn được? Nếu ta bỏ trốn, cho dù bước vào U Minh, có mặt mũi đâu gặp Shiva đại thần?

Ta còn chưa thua!”

Sau câu nói cuối cùng của Âm Đà La, ngọn lửa diệt thế khắp toàn thân hắn ngưng tụ tới mi tâm, không ngờ lại hóa thành một lưỡi đao nhỏ.

Đó là lưỡi đao do ngọn lửa diệt thế tinh thuần nhất ngưng tụ thành, vậy mà lại cắt vào mi tâm của hắn, vạch ra một vết máu.

Nhưng vết máu này không chảy rầm tạo thành một con mắt dọc, một con mắt dọc hoàn toàn bằng ngọn lửa diệt thế!

Con mắt thứ ba của Shiva!

Con mắt thứ ba tỏa ra ngọn lửa diệt thế, diệt sạch thế giới!

Chuyện này nằm ngoài dự liệu của Sở Hưu, y cũng không ngờ trong tay Âm Đà La còn có môn thần thông thứ ba.

Phải biết thật ra đa số Võ Tiên chỉ nắm giữ một môn thần thông, số người biết tới hai môn cũng rất ít.

Với cảnh giới của Âm Đà La có thể nắm giữ hai môn thần thông là xứng với thực lực của hắn, nhưng sở hữu ba môn là nằm ngoài dự liệu.

Ngay khi con mắt thứ ba của Shiva xuất hiện, Sở Hưu cảm thấy một cảm giác nguy hiểm tới cực hạn, thậm chí lúc này y có muốn dùng Thanh Thiên Chiếu Ảnh cũng không kịp.

Thanh Thiên Chiếu Ảnh chỉ hủy đi thân thể của Âm Đà La, nhưng bây giờ thần thông của hắn đã thành hình, có chém Âm Đà La cũng vô dụng.

Đúng lúc này, trong con mắt thứ ba tỏa ra vô số ngọn lửa diệt thế, những nơi nó đi qua mọi thứ đều bị thôn tính, chỉ để lại một khoảng trống không có bất cứ lực lượng gì, không tồn tại bất cứ quy tắc nào. Đây mới thật là diệt thế!

Khoảnh khắc này, ma khí khắp người đều được Sở Hưu điều động, lực lượng quy tắc ẩn hiện trong Lĩnh Vực, ngưng tụ ma khí, vận dụng Tạo Hóa Ma Đạo, diễn hóa ra Nguyên Thủy Ma Quật vô biên!

Đây là Nguyên Thủy Ma Quật chân chính, bên trong là ma khí tung hoành, cứ như mọi lực lượng cực âm đều hội tụ ở nơi đây.

Nhưng kỳ dị nhất là từ trong Nguyên Thủy Ma Quật đó cũng dâng lên vô số ngọn lửa diệt thế.

Hai luồng lửa diệt thế va chạm kịch liệt trong Nguyên Thủy Ma Quật, không ngờ lại dung hợp với nhau, bắt đầu lớn mạnh, cuối cùng thậm chí phủ kín toàn bộ Nguyên Thủy Ma Quật!

Âm Đà La sắc mặt trắng bệch như tờ giấy, cười ha hả nói: “Dùng ngọn lửa diệt thế đối phó với ngọn lửa diệt thế? Sở Hưu, đầu óc ngươi choáng váng rồi hay sao?

Ngọn lửa diệt thế của ngươi làm sao địch nổi ngọn lửa diệt thế trong con mắt thứ ba của Shiva đại thần?”

Sở Hưu không nói gì mà dốc toàn lực bộc phát ngọn lửa diệt thế.

Ngay lúc ngọn lửa diệt thế kia sắp khiến cho Nguyên Thủy Ma Quật tan vỡ, nó lại đột nhiên phát sinh biến hóa.

Một điểm sáng đen xuất hiện trong ngọn lửa diệt thế, cuối cùng như đốm lửa thiêu rụi thảo nguyên, càng ngày càng nhiều, cuối cùng trực tiếp nhuộm ngọn lửa diệt thế màu đen thành màu trắng toát, chiếu sáng toàn bộ Nguyên Thủy Ma Quật.

Trong ma khí u ám, màu trắng đan dệt, một chồi non xanh biếc đột nhiên hiển hiện giữa hư không.

Ngay khoảnh khắc đó, con mắt thứ ba trên trán Âm Đà La ầm ầm nổ tung!

Trong tịch diệt vô biên lại tạo ra một luồng sinh cơ, tựa như cọng rơm cuối cùng, hoàn toàn hạ gục Âm Đà La.

Con mắt thứ ba của Shiva vỡ vụn, thậm chí hai mắt hắn cũng chảy ra máu tươi, nhưng ngoài miệng vẫn lầm bẩm: “Không thể nào! Tuyệt đối không thể nào!”

Sở Hưu sắc mặt tái nhợt nhưng vẫn vung tay, trong Nguyên Thủy Ma Quật, tất cả ngọn lửa diệt thế đều tảt mát, chỉ để lại một chồi non thật sự, rơi xuống tay y.

Tạo Hóa.

Giờ khắc này Sở Hưu mới thật sự hiểu được ý nghĩa của hai chữ Tạo Hóa.

Chồi non xanh biếc kia không biết là loại thực vật gì, có lẽ nó không là gì, chỉ đại biểu cho tạo hóa sinh cơ, trong khoảnh khắc đã dung nhập vào tay Sở Hưu.

Ngay sau đó, Sở Hưu bỗng cảm thấy bản nguyên âm dương trong người mình bỗng phát ra một chấn động rất nhỏ, nhỏ hơn khi bọn chúng dung hợp nhiều.

Nhưng chỉ chớp mắt thôi tất cả tiêu hao lúc trước của Sở Hưu đã khôi phục, sắc mặt trở nên hồng hào hơn hẳn.

Luồng lực lượng đó chảy khắp toàn thân, tuy không giúp Sở Hưu thăng cấp lên Võ Tiên tứ trọng thiên nhưng lại khiến y hiểu ra điều gì đó.

Nhìn Âm Đà La trước mặt, Sở Hưu không vội vàng giết chết hắn, dù sao nhờ có hắn nên lúc cuối cùng mình mới lĩnh ngộ.

Sở Hưu chỉ nhẹ nhàng lắc đầu nói: “Không thể nào ư? Thế gian này không có gì là không thể, chỉ là ngươi quá cực đoan mà thôi.

Vạn vật trong thế gian, âm dương hòa hợp, bản thân vốn là một luân hồi, nào có thứ gì chỉ có thể hủy diệt?

Ngọn lửa diệt thế, sau khi diệt thế mới có thể sáng thế.

Trong cực hạn u ám mới ẩn tàng tạo hóa sinh cơ thật sự, còn ngươi chưa bao giờ phát hiện, hay nên nói là ngươi không muốn phát hiện.

Âm Đà La, từ đầu ngươi đã đi sai đường rồi, ngươi có thể bước vào cảnh giới Võ Tiên, nhưng không thể đi tới đỉnh phong.”

Âm Đà La khàn cuống họng, phát ra tiếng cười quái dị: “Ta sai rồi? Ta sẽ không sai! Làm sao ta lại sai được!

Sở Hưu, ngươi không thắng, vì ngươi không giết được ta!”

Sau khi Âm Đà La dứt lời, chút lực lượng cuối cùng của hắn ngưng tụ thành ngọn lửa diệt thế, nhưng lại là thiêu đốt bản thân mình.

Mang theo tiếng cười quái dị, chỉ trong khoảnh khắc Âm Đà La đã tự đốt mình thành tro bụi.

Sở Hưu kinh ngạc. Trước mặt y, Âm Đà La thà tự sát cũng không thừa nhận là mình thua, đúng là chấp nhất, hay nên nói là cố chấp.

Nhìn đống tro bụi dưới đất, Sở Hưu lắc đầu nói: “Hóa thành bùn xuân càng vệ hoa.

Ngươi dùng ngọn lửa diệt thế của đốt chính mình thành tro bụi, mấy tháng sau nơi này sẽ cực kỳ tươi tốt, đây chẳng phải một luân hồi ư?

Thật ra ngươi đã biết đáp án, chẳng qua không muốn tin mà thôi.”

Người cố chấp sẽ đi càng xa càng nhanh. Nhưng tương tự nếu người cố chấp đi lên một con đường sai lầm, hắn sẽ chết càng thảm hại.

Sau khi hai đại Võ Tiên trong Vishnu Điện bị giết chết, những võ giả còn lại thậm chí không thể chống cự, lao nhao kêu gào bỏ trốn.

“Nhanh chóng truy sát, nhưng đừng đuổi sâu quá. Những người khác vào trong Vishnu Điện, lấy hết tất cả những thứ gì có thể lấy được.”

Đây là Vishnu Điện, một trong Tam Đại Điện của Phạm Giáo, trong đó có vô số báu vật. Chỉ riêng những tài nguyên đó cũng đủ khiến y kiếm đầy chậu đầy bát rồi.

Đương nhiên hiện tại thứ Sở Hưu muốn có nhất không phải chúng, mà là bản nguyên.

Nhưng đám người Sở Hưu lục soát toàn bộ Vishnu Điện, phát hiện không ít bảo vật, ngay cả mật thất sâu nhất trong Vishnu Điện cũng bị Viên Cát đại sư và Triều Hoàng phá vỡ, nhưng bên trong vẫn không có bản nguyên.

Bạn cần đăng nhập để bình luận