Côn Luân Ma Chủ

Chương 1464: Giết người không phiền toái 1

Trước đó đúng là Triệu Lương Ngọc nhắm vào Sở Hưu vì khác phái ghét nhau, sợ sư muội của mình thân cận với một người xa lạ như vậy.

Nhưng sau này Triệu Lương Ngọc thể hiện thái độ căm thù Sở Hưu như vậy không chỉ vì nguyên nhân đó mà còn vì hắn phát hiện Sở Hưu thật sự không phải người tốt, hay nên nói tâm tư của Sở Hưu vốn không đơn giản như y nói!

Thân là đại sư huynh của Cửu Phượng Kiếm Tông, thiên phú và tu vi của Triệu Lương Ngọc không bằng Lâm Phượng Vũ, nhưng hắn vẫn có thể ngồi vững trên vị trí này, được Lâm Phượng Vũ ưa thích. Trong đó có một nguyên nhân rất quan trọng, đó là hắn có một năng lực đặc biệt, cảm giác của hắn vốn rất nhạy bén.

Cảm giác này không phải chỉ ngũ giác hay giác quan thứ sáu mà là hắn có thể cảm nhận được hoạt động trong nội tâm của con người.

Đương nhiên cảm giác này cũng không phải thuật đọc tâm, hắn chỉ có cảm giác đại khái mơ hồ mà thôi, ví như đối phương đang tính kế suy nghĩ hay trong lòng có gì rối loạn.

Dựa vào năng lực cảm giác này, Triệu Lương Ngọc mới đánh bại rất nhiều sư huynh sư tỷ trong Cửu Phượng Kiếm Tông âm thầm tính kế hắn, ngồi vững vàng trên ghế đại sư huynh.

Trước đó khi đối mặt với Sở Hưu, hắn vẫn không thể nhìn thấu được tâm tư suy nghĩ của Sở Hưu.

Mãi tới lúc trong bữa tiệc, Sở Hưu nói ra những lời đó, Triệu Lương Ngọc mới loáng thoáng cảm nhận được, dường như Sở Hưu này ẩn giấu rất nhiều thứ. Chắc chắn tâm tư của hắn không đơn thuần, không phải người lương thiện gì!

Nhưng trước đó hắn đã thể hiện địch ý với Sở Hưu quá rõ ràng, cho nên bây giờ Lâm Phượng Vũ cũng không tin lời của hắn.

“Sư huynh, huynh thành thực một chút đi, đừng kéo chuyện của huynh và ta sang những người khác. Bây giờ Sở tiền bối đã là khách khanh của Cửu Phượng Kiếm Tông ta, nếu huynh còn nói xấu hắn, ta sẽ báo cho phụ thân đấy.”

Nói xong, Lâm Phượng Vũ hơi tức giận rời khỏi.

Nhìn theo bóng lưng cô, Triệu Lương Ngọc cũng nổi giận hừ lạnh một tiếng nói: “Không nghe lời ta, chắc chắn cuối cùng các ngươi sẽ hối hận.”

Sáng sớm hôm sau, Sở Hưu dậy sớm tới Tàng Kinh Các của Cửu Phượng Kiếm Tông tìm rất nhiều sách để đọc.

Đương nhiên không phải Sở Hưu tới tìm công pháp điển tịch của Cửu Phượng Kiếm Tông.

Tuy công pháp điển tịch của Cửu Phượng Kiếm Tông không phải là thấp, nhưng cũng không phải loại cao cấp gì, cho Sở Hưu, y cũng lười đọc. Sở Hưu đang tìm hiểu những kiến thức thông thường trong Đại La Thiên, và lịch sử của Đại La Thiên.

Trước đó Sở Hưu cho rằng, chắc chắn Đại La Thiên sẽ che giấu lịch sử trước đây, dù sao chuyện mà những tiền bối của Đại La Thiên đã làm không hề tốt đẹp gì.

Bỏ trốn sang một thế giới khác cũng được thôi, nhưng lại hoàn toàn bỏ qua hai chữ công bằng, tuy hợp tình nhưng không được quang minh chính đại.

Nhưng những chuyện này lại được ghi chép hết sức rõ ràng trong điển tịch của Đại La Thiên.

Thời kỳ thượng cổ, toàn bộ thế giới chia làm bốn vực đông tây nam bắc, cho nên sau khi tới Đại La Thiên, có lẽ do hoài cổ nên tuy địa hình của Đại La Thiên không hoàn toàn giống như hạ giới, nhưng người xưa vẫn giữ cách gọi đó, thậm chí các quận các phủ cũng được đặt theo cái tên trước đó.

Còn vị trí chính giữa của bốn vực lại là Đại La Thần Cung.

Đại La Thần Cung là trung tâm của toàn bộ Đại La Thiên, cũng là địa điểm của long mạch, còn là nơi võ giả thời thượng cổ phá giới tiến vào Đại La Thiên, cho nên hết sức quan trọng, bị các môn phái đỉnh phong liên thủ nắm giữ. Cứ cách mười năm, các đại phái mới có tư cách phái ra một số người đi vào Đại La Thần Cung tiềm tu.

Những thứ này đều được ghi chép tỉ mỉ trong lịch sử Đại La Thiên, chẳng trách có người đi qua nơi Độc Cô Duy Ngã và Ninh Huyền Cơ giao chiến hô hào tổ địa gì đó, kết quả bị Phương Thanh Lam xử lý, hóa ra hầu hết mọi người trong Đại La Thiên đều biết chuyện tổ địa.

Nhưng người của Đại La Thiên lại không biết tổ địa vẫn còn người sống, ít nhất trong điển tịch mà Cửu Phượng Kiếm Tông lưu lại chỉ ghi chép về hạ giới trước thời đại kiếp nạn thượng cổ, nhưng sau đó điển tịch ngầm thừa nhận tổ địa đã bị hủy diệt trong đại kiếp nạn, hoàn toàn không còn sinh cơ.

Thời gian kế tiếp, Sở Hưu lại lý giải thêm một chút kiến thức thông thường trong Đại La Thiên, hơn nữa còn tiện đà học xong ngôn ngữ của Đại La Thiên này.

Trước đó khẩu âm của y tương đối mất tự nhiên, nhưng Lâm Phượng Vũ và Lâm Nhai Tử không để ý, còn tưởng y sống lâu trong rừng rậm không nói chuyện với ai nên mới như vậy.

Nhưng bây giờ Sở Hưu cũng cần sửa lại khẩu âm, nếu không những người khác sẽ nghi ngờ.

Sở Hưu cứ tiếp tục ở lại trong Tàng Kinh Các nhiều ngày, Lâm Nhai Tử lại đứng ngồi không yên.

Hắn mời Sở Hưu tới làm khách khanh là muốn y hỗ trợ giúp Cửu Phượng Kiếm Tông lớn mạnh chứ không phải để Sở Hưu đi xem sách.

Kết quả bây giờ thì hay rồi, thời gian này Sở Hưu chui vào ở luôn trong Tàng Kinh Các không chịu ra ngoài.

Lâm Nhai Tử đành phải mời Sở Hưu ra khỏi Tàng Kinh Các, Sở Hưu còn thấy không vui nói: “Lâm tông chủ, ta sống trong rừng núi đã lâu, giờ ra ngoài cũng phải tìm hiểu mọi chuyện ở ngoài chứ. Còn rất nhiều điển tịch chưa đọc xong, ngươi kéo ta ra ngoài làm gì?”

Thời gian vừa qua đúng là Sở Hưu đã đọc sách.

Lịch sử Đại La Thiên tới vài vạn năm, có mấy ngày thôi làm sao hiểu rõ được?

Không phải Sở Hưu thích nghiên cứu thứ này mà hắn muốn tìm hiểu lịch sử vạn năm của Đại La Thiên, từ đó nhìn ra phương thức làm việc và tính cách , vân vân.. của những tông môn thế lực trong Đại La Thiên.

Đọc được vài ngày, nếu bảo Sở Hưu đánh giá về đám người Đại La Thiên, vậy đánh giá của Sở Hưu chỉ có một từ: cổ xưa.

Cổ xưa không có nghĩa là mạnh, không có nghĩa là tốt nhưng cũng không nhất định là xấu.

Truyền thừa của Đại La Thiên kéo dài từ thời thượng cổ. Trong Đại La Thiên hiện tại, có phân nửa, hay nói chính xác hơn là tám phần mười thế lực có thể tra tới ngọn nguồn thời thượng cổ.

Còn thân phận giả của Sở Hưu, truyền thừa của Cổ Tôn cũng phải kéo dài tới thời kỳ thượng cổ.

Nói cách khác, thời gian hơn một vạn năm mà toàn bộ Đại La Thiên chỉ có hai phần mười là thế lực quật khởi sau này, chuyện này đúng là khó tin.

Còn ở hạ giới thì hoàn toàn ngược lại, thế lực truyền thừa hơn một vạn năm mới là hiếm có.

Sở Hưu cũng không biết tình huống như vậy là tốt hay xấu, dù sao những thế lực ở Đại La Thiên quá mạnh, quá ổn định, còn võ giả Đại La Thiên lại thiếu tinh thần phấn đấu, cho nên mới tạo thành tình hình như vậy.

Nhưng đây mới là những điều Sở Hưu nhìn nhận trong mấy ngày gần đây, không đợi y nghiên cứu thêm, Lâm Nhai Tử đã mời y ra.

Nhìn Sở Hưu, Lâm Nhai Tử cười khổ nói: “Sở huynh đệ, nếu ngươi xem tiếp không khéo Cửu Phượng Kiếm Tông chúng ta cũng chẳng còn nữa rồi. Thời gian vừa qua Cửu Phượng Kiếm Tông đang gặp vô số phiền toái.”

Sở Hưu nhíu mày hỏi: “Ồ, phiền toái gì vậy?”

Lâm Nhai Tử nói: “Thật ra Sở huynh đệ cũng biết mà, là những tông môn khác trong Phương Lâm Quận có quen biết với Cửu Phượng Kiếm Tông ta, ngấp nghé Thiên Tuyệt Kiếm Điển của Cửu Phượng Kiếm Tông chúng ta, cho nên tới gây sự.

Bạn cần đăng nhập để bình luận