Côn Luân Ma Chủ

Chương 1589: Trận chiến của Võ Tiên

Nói xong hai người trực tiếp đánh ra bên ngoài, trong phạm vi Hoàng Thiên Các vẫn có thể cảm nhận được chấn động lực lượng cường đại kia.

Sở Hưu thản nhiên nói với những võ giả phe Xung Thu Thủy: “Ta nói này, các ngươi còn chờ gì nữa? Đại nhân vật đã ra ngoài giao thủ rồi, các ngươi không giải quyết đối phương đi? Chẳng lẽ các ngươi còn tưởng có thể giữ bọn họ lại?”

Xung Thu Thủy sẽ tuyệt đối không truy cứu những người lựa chọn trung lập, vì bọn họ mới là lực lượng chân chính của Hoàng Thiên Các.

Nhưng nhất định phải giải quyết những kẻ lựa chọn đứng về phía Lý Vô Tướng, trung thành tới chết với hắn.

Nghe Sở Hưu nói vậy, những người bên phe Xung Thu Thủy mới phản ứng lại, lập tức giao chiến kịch liệt.

Sở Hưu nói với Giải Anh Tông: “Giải huynh, nếu ngươi muốn gia nhập phe Xung Thu Thủy thì ra tay luôn đi, nếu muộn thì không có cơ hội đâu.”

Giải Anh Tông cắn răng một cái, lập tức tham dự chiến đấu.

Tuy Giải Anh Tông không phải người của Lý Vô Tướng, nhưng ham muốn quyền lực vẫn rất nặng, nói chính xác hơn ham muốn quyền lực của hắn là muốn được điều về tổng bộ Hoàng Thiên Các tu hành.

Khi Lý Vô Tướng còn tại vị, xưa nay hắn chưa từng thể hiện lòng trung thành tuyệt đối với Lý Vô Tướng, cho nên nếu muốn được gọi về tổng bộ Hoàng Thiên Các, hắn phải trả giá không nhỏ.

Nếu trận chiến này Xung Thu Thủy thắng, có lẽ hắn không cần phí hoài thời gian ở Phương Lâm Quận nữa, có thể trực tiếp được gọi về tổng bộ Hoàng Thiên Các.

Trận chiến này đôi bên cũng không có gì bất ngờ, số người đứng về phía Xung Thu Thủy thật ra còn nhiều hơn phe Lý Vô Tướng, cũng mạnh hơn hẳn.

Cho nên Sở Hưu cũng lười nhúng tay vào trận chiến này, y không chọn quy thuận Xung Thu Thủy mà chọn hợp tác với Xung Thu Thủy.

Y lôi kéo Lục Tam Kim nói: “Cường giả cảnh giới Võ Tiên đại chiến, rất hiếm khi có cơ hội chứng kiến, đi ra xem thử.”

Lục Tam Kim vẻ mặt phức tạp theo Sở Hưu ra ngoài, thật ra hắn không muốn thấy Lý Vô Tướng và Xung Thu Thủy tàn sát lẫn nhau.

Có điều hắn cũng không phải người ngây thơ, nếu Lý Vô Tướng và Xung Thu Thủy vẫn là Hoàng Thiên Các song hùng, hai bên tín nhiệm lẫn nhau, mọi chuyện đã chẳng tới mức như hiện tại.

Nhưng bây giờ hai bên đã đối lập, vậy nhất định phải có một người thắng, nếu không Hoàng Thiên Các sẽ vĩnh viễn không có ngày yên lành.

Hơn nữa trong lòng Lục Tam Kim, hắn vẫn hy vọng Xung Thu Thủy là người thắng, vì hắn đã cực kỳ thất vọng về Lý Vô Tướng.

Trong tay Lý Vô Tướng, cuối cùng Hoàng Thiên Các trở thành như vậy, nếu đối thành Xung Thu Thủy lên làm chủ, dẫu có tồi tệ nhưng chẳng lẽ còn tồi tệ hơn nữa được sao?

Lúc này bên ngoài Hoàng Thiên Các, Xung Thu Thủy và Lý Vô Tướng đã bắt đầu giao chiến kịch liệt.

Rốt cuộc cảnh giới Võ Tiên cường đại hơn cảnh giới Thiên Địa Thông Huyền ở đâu, Sở Hưu cũng không nói rõ được.

Cho dù y đã xem nhiều điển tịch của Hoàng Thiên Các nhưng vẫn không có manh mối, bởi vì đa số mọi người chỉ miêu tả không rõ ràng, thậm chí chỉ là quan điểm của một cá nhân.

Còn bây giờ chứng kiến Xung Thu Thủy và Lý Vô Tướng giao thủ, Sở Hưu mới hiểu được đại khái rốt cuộc thế nào là Võ Tiên.

Lúc trước người đặt tên cảnh giới này là Võ Tiên, thật ra cũng là miêu tả cụ thể cảnh giới này. Tiên nhân trong võ đạo!

Có thể làm việc mà người khác không thể, chính là tiên nhân.

Cảnh giới Thiên Địa Thông Huyền có mạnh hơn nữa thì lực lượng trong tay bọn họ, lĩnh vực của bọn họ, mọi thứ mà họ nắm giữ đều bắt nguồn từ thiên địa này.

Còn cấp độ Võ Tiên lại vượt ngoài phạm trù thiên địa này.

Thần nói phải có ánh sáng, lực lượng của cường giả Võ Tiên thậm chí có thể ảnh hưởng tới lực lượng quy tắc, khiến ánh sáng sinh ra giữa đêm tối.

Ngày trước Diệp Duy Không của Hàn Giang Thành tới gây sự với Sở Hưu, khi hắn triển khai lực lượng, Thương Ngô Quận chưa từng có tuyết rơi nhưng lại xuất hiện tuyết bay đầy trời. Thậm chí mãi cho tới khi Diệp Duy Không rời khỏi, nhiệt độ ở Thương Ngô Quận vẫn giảm xuống nhiều, nửa tháng sau mới dần khôi phục.

Loại lực lượng như vậy đúng là không khác gì tiên nhân.

Chẳng trách đại đa số võ giả Đại La Thiên đều cho rằng chỉ Võ Tiên mới có tư cách nắm giữ thần thông.

Đó là vì thần thông là cụ thể hóa lực lượng quy tắc, thật ra có chung nguồn gốc với lực lượng thay đổi quy tắc của Võ Tiên.

Bây giờ Sở Hưu cũng hiểu, rốt cuộc thần thông là từ đâu tới.

Nếu một vị cường giả Võ Tiên khống chế triệt để một quy tắc của thiên địa này, vậy hắn có thể cụ thể hóa nó thành một môn thần thông.

Nhưng số cường giả Võ Tiên có thể làm được điều này không nhiều, ít nhất Sở Hưu chưa từng nghe có vị Võ Tiên nào có thể trực tiếp sáng tạo ra thần thông.

Có lẽ có một, đó chính là... Độc Cô Duy Ngã!

Cho dù trong số đông đảo điển tịch của Hoàng Thiên Các, Sở Hưu cũng chưa từng thấy môn thần thông Thanh Thiên Chiếu Ảnh.

Giữa không trung, Xung Thu Thủy và Lý Vô Tướng giao thủ tạo ra chấn động, thậm chí đã có cảm giác xé rách hư không.

Lực lượng quy tắc giữa không trung không ngừng bị xé rách, lại không ngừng tịch diệt.

Lực lượng chấn đông cường đại tầng tầng lớp lớp, trùng trùng điệp điệp bộc phát, chẳng khác nào thiên băng địa liệt.

Hai mắt Sở Hưu tỏa ra thần quang, Thiên Tử Vọng Khí Thuật được y thi triển tới mức cực hạn, bắt đầu điên cuồng suy đoán lực lượng và chấn động mà hai người tạo ra khi giao thủ.

Nhưng rất đáng tiếc, những chỗ Sở Hưu có thể hiểu được lại rất ít, dù sao hai bên hơn kém nhau đâu chỉ một cảnh giới, bây giờ Sở Hưu còn chưa chạm tới rìa của cảnh giới Võ Tiên.

Còn Lục Tam Kim ở bên cạnh còn thảm hại hơn, hắn hầu như không hiểu gì cả. Giao thủ cấp bậc này đã vượt ngoài lý giải của hắn, hắn đứng ở đây chỉ như đợi kết quả thắng thua.

Hai bên đã giao thủ không biết bao nhiêu chiêu, khoảng nửa khắc đồng hồ sau thắng thua đã rất rõ ràng.

Lý Vô Tướng đã bị Xung Thu Thủy đánh hộc máu, hầu như không có lực hoàn thủ.

Lý Vô Tướng vẻ mặt kinh hãi nhìn Xung Thu Thủy, có thế nào hắn cũng không thể tin nổi mình bước vào cảnh giới Võ Tiên sớm hơn đối phương nhiều, thậm chí còn nhiều lần lợi dụng thiên địa nguyên khí cường đại trong Nguyên Hoàng Cảnh để tu luyện, kết quả bây giờ hắn lại không địch nổi Xung Thu Thủy.

“Xung Thu Thủy, tốt lắm, ngươi làm tốt lắm. Ta thật sự không ngờ ngươi có thể đi tới ngày hôm nay.”

Hai mắt Lý Vô Tướng lóe lên vẻ không cam lòng: “Đừng ép ta dùng thứ kia, ngươi đi đi, dẫn người của ngươi đi đi. Hôm nay chúng ta chia đôi hai đường!”

Ánh mắt Xung Thu Thủy toát lên vẻ khinh thường: “Lý Vô Tướng, ngươi đúng là kẻ ích kỷ.

Nếu hôm nay chúng ta đổi chỗ cho nhau, cho dù ta có thua cũng thua tâm phục khẩu phục, bảo người của mình ngừng chống cự, lưu lại thực lực cho Hoàng Thiên Các.

Còn ngươi thà để Hoàng Thiên Các phân liệt cũng không muốn nhận thua. Người như ngươi mà xứng làm các chủ? Trao trả mọi thứ mà Hoàng Thiên Các đã cho ngươi đi!”

“Đây là ngươi tự tìm đường chết!”

Ánh mắt Lý Vô Tướng lóe lên vẻ lạnh lùng, hắn vốn không định sử dụng thứ đó, vì khi sử dụng nó phải trả giá rất lớn. Hơn nữa sau khi sử dụng phải tĩnh dưỡng một thời gian, hắn còn định sử dụng khi chống lại Hàn Giang Thành, không muốn đưa lá bài tẩy ra sớm như vậy.

Nhưng bây giờ nhìn lại, không sử dụng là không được rồi.

Lý Vô Tướng lấy từ trên người ra một thanh trường kiếm rách nát, vỏ kiếm phủ đầy vết han rỉ, có vẻ cực kỳ cũ kỹ.

Lục Tam Kim biến sắc, hạ giọng nói: “Đây là chí bảo truyền thừa của Hoàng Thiên Các chúng ta, Hoàng Thiên Kiếm!

Nghe nói tổ tiên Hoàng Thiên Các ta từng dùng kiếm này giết chết Thượng Cổ Ma Thần, bên trên có dính máu tươi của ma thần, trở nên cực kỳ hung bạo, người bình thường không cách nào khống chế.”

Lý Vô Tướng đặt tay lên Hoàng Thiên Kiếm, ánh mắt lóe lên sát ý, nhưng khoảnh khắc sau hắn lập tức biến sắc.

Khi hắn rút Hoàng Thiên Kiếm ra, bên trong nào có kiếm gì? Chỉ còn lại có chuôi kiếm!

Bạn cần đăng nhập để bình luận