Côn Luân Ma Chủ

Chương 1555: Chấp mê bất ngộ, mưa gió sắp đến 2

Không đợi hắn nói hết câu, Thẩm Thiên Vương đã hung hăng trợn mắt với hắn: “Câm miệng cho ta! Sau khi lên làm tông chủ, nếu ngươi còn nói năng linh tinh, nhắc tới thanh lâu gì nữa, ta sẽ đánh gãy chân của ngươi. Dù sao ta cũng chỉ cần mỗi cái mặt ngươi mà thôi!”

Phương Thất Thiếu lập tức ngậm miệng lại, nhưng sau đó hắn thận trọng hỏi: “Vậy tông chủ, vạn nhất cuối cùng Chính đạo chiếm thượng phong thì sao? Ngươi nói xem liệu bọn họ có nói Kiếm Vương Thành chúng ta cấu kết với Ma Giáo không?

Đám người kia chỉ giỏi vu oan giá họa, cái miệng của ta cũng chẳng nói lại bọn họ.”

Thẩm Thiên Vương lạnh nhạt nói: “Nói thì cứ nói, đâu phải Kiếm Vương Thành chúng ta không có mối quan hệ nào bên võ lâm Chính đạo?

Người kết giao với Sở Hưu là ngươi chứ không phải chúng ta.”

Phương Thất Thiếu tặc lưỡi thở dài, tông chủ không hổ là tông chủ, ít nhất hắn không học được bản lĩnh nói láo không chớp mắt này. Xem ra muốn làm chưởng môn thì tối thiểu là không cần thể diện. Cái này phải học thêm mới được.

Mấy ngày sau, trên Côn Luân Sơn, tất cả thế lực dưới trướng Sở Hưu đã tập kết, y chỉ để lại một số đệ tử cấp thấp trên Côn Luân Sơn, những người khác chuẩn bị ra tay cùng hắn, tiêu diệt Tu Bồ Đề Thiền Viện.

Với uy thế hiện tại của Sở Hưu, không có ai dám lên Côn Luân Sơn gây chuyện, huống chi toàn bộ Côn Luân Sơn này chẳng có gì quý báu, đương nhiên cũng không sợ bị hủy hoại. Thứ quý giá nhất là Vô Căn Thánh Hỏa, nhưng chỉ có thể phong ấn chứ không cách nào phá hủy.

Nhìn những võ giả dưới trướng mình, lần này Sở Hưu không nhiều lời, y chỉ vung tay, thản nhiên tuyên bố hai chữ: “Xuất phát!”

Nhưng chỉ hai chữ này lại khiến các võ giả Côn Luân Ma Giáo bên dưới cao giọng reo hò.

Khi Sở Hưu không có mặt, bọn họ phải chịu bao uất ức. Bây giờ Sở Hưu trở về, trước là diệt Đại Quang Minh Tự, sau là trừ Tu Bồ Đề Thiền Viện, rốt cuộc Côn Luân Ma Giáo bọn họ cũng đứng trên đỉnh cao của giang hồ này!

Trong khu vực Nam Man, những man tộc cư trú xung quanh Tu Bồ Đề Thiền Viện đều đã di chuyển, không ai ở lại.

Tuy trước đó Tu Bồ Đề Thiền Viện đã định bảo những man tộc này rời khỏi, tránh cho lúc đại chiến bị ngộ thương. Nhưng không đợi Tu Bồ Đề Thiền Viện mở miệng bọn họ đã đi sạch, chuyện này cũng khiến các võ giả Tu Bồ Đề Thiền Viện không khỏi phẫn nộ.

Dù sao khi xưa Tu Bồ Đề Thiền Viện đã che chở cho bọn họ, võ giả Trung Nguyên coi bọn họ là man di mọi rợ, chỉ có Tu Bồ Đề Thiền Viện coi bọn họ là con dân. Kết quả trong thời khắc mấu chốt bọn họ lại hành động như vậy, đúng là khiến lòng người nguội lạnh.

Rama lại không nói gì, hắn thấy như vậy rất bình thường.

Tìm chỗ lợi tránh chỗ hại là bản năng của con người, bất luận là người Trung Nguyên hay người man tộc đều như vậy.

Chắc chắn trận chiến này sẽ có rất nhiều người chết, chắc chắn sẽ dính phải rất nhiều nhân quả. Nếu đã vậy, chết ít hơn một chút cũng tốt.

Bất Không hòa thượng đi tới sau lưng Rama nói: “Ngươi đang lo lắng à?”

Rama gật nhẹ đầu, lại lắc đầu nói: “Lo lắng thì đúng, nhưng ta biết có lo lắng cũng vô dụng. Trận chiến này là để chấm dứt nhân quả, Tu Bồ Đề Thiền Viện chúng ta tránh được, cũng không thể tránh.”

Bất Không hòa thượng thở dài nói: “Trong những võ giả mà ta đã thấy trong thiền viện, thiên phú của ngươi là cao nhất, cho dù là trong Tu Bồ Đề Thiền Viện năm trăm năm trước cũng không có ai sánh được với ngươi, chỉ tiếc sinh không gặp thời.”

Rama gật đầu nói: “Ta cứ có cảm giác này, nếu sinh ra năm trăm năm trước, có thể thể chứng kiến phong thái của Ma Chủ Độc Cô Duy Ngã, Tiên Nhân Ninh Huyền Cơ, Kiếm Thánh Cố Khuynh Thành, vậy sẽ phấn khích tới mức nào?”

Bất Không hòa thượng ngạc nhiên, hắn không có ý này.

Ngay lúc hắn đang định nói gì, bên ngoài lại vang lên tiếng hô chói tai của đệ tử thiền viện.

“Côn Luân Ma Giáo tấn công rồi!”

Trước sơn môn của Tu Bồ Đề Thiền Viện, lá cờ Ma đạo bay phất phới, sát khí ngút trời, toàn bộ Tu Bồ Đề Thiền Viện đều bị khí tức khủng khiếp kia bao phủ.

Lúc này ở phía xa hơn, Sở Hưu dám khẳng định những thế lực võ lâm khác trên giang hồ cũng đang âm thầm quan sát.

Lần trước Sở Hưu hủy diệt Đại Quang Minh Tự quá nhanh, mới một ngày thôi mà Đại Quang Minh Tự đã bị san thành bình địa, khi bọn họ chạy tới đã không thấy được cái gì.

Tuy bọn Hư Vân vẫn còn sống, nhưng đám người Hư Vân không kể gì nhiều về trận chiến đó, bọn họ cũng không biết rốt cuộc Sở Hưu mạnh tới mức nào.

Cho nên trận chiến lần này, tuy bọn họ cách nào ngăn cản nhưng bọn họ vẫn muốn xem xem, rốt cuộc Sở Hưu mạnh tới mức nào.

So với Đại Quang Minh Tự xây dựng trên đỉnh núi, tuy diện tích của Tu Bồ Đề Thiền Viện cũng không nhỏ nhưng không có nhiều lầu cao, từng tòa chùa miếu đan xen tinh tế, không ngờ lại trông như một đóa hoa sen.

Chỉ không biết sau trận chiến này, rốt cuộc Tu Bồ Đề Thiền Viện còn lại được bao nhiêu?

Đứng ngoài cổng Tu Bồ Đề Thiền Viện, Sở Hưu trầm giọng nói: “Côn Luân Sở Hưu, tới đòi nợ!”

Sau khi giọng nói của Sở Hưu vang lên, âm thanh không tiêu tán mà ngược lại vang vọng trong thiên địa, như ma âm quanh quẩn bên tai.

Cửa lớn của Tu Bồ Đề Thiền Viện mở rộng, Bất Không hòa thượng và đám người Rama nối đuôi nhau đi ra.

Tất cả các võ giả Tu Bồ Đề Thiền Viện không ai e ngại, ngược lại thần sắc bi tráng vô cùng.

Rama lạnh nhạt nói: “Tu Bồ Đề Thiền Viện ta không nợ bất cứ ai.”

“Nhưng các ngươi lại nợ ta nhân quả!”

Sở Hưu nhìn vào Rama, trầm giọng nói: “Ta rất nghi hoặc, vì sao các ngươi không trốn.

Đại Quang Minh Tự không có cơ hội bỏ trốn, còn các ngươi rõ ràng có thời gian rất dài, khu vực hải ngoại, khu vực Tây Cực, đâu cũng có chỗ dung thân cho các ngươi.

Kết quả các ngươi lại chọn ở đây chờ chết, đúng là ngoài dự liệu của ta.”

Rama lắc đầu nói: “Đã là nhân quả thì sớm muộn gì cũng phải trả.

Nhân quả giữa ngươi và ta trước kia không phải vì Huyễn Hư Lục Cảnh, mà còn vì lập trường.

Trước đây ngươi chọn khôi phục Côn Luân Ma vậy thì giữa Phật môn ta và ngươi, không có bất cứ con đường nào để giảng hòa.

Tu Bồ Đề Thiền Viện sẽ không chạy trốn cả đời, trận chiến ngày hôm nay rốt cuộc là ma trướng đạo tiêu hay là chấm dứt nhân quả, chung quy cũng phải có kết thúc.”

Những võ giả nấp xung quanh quan chiến sắc mặt đều nghiêm nghị, bọn họ biết câu nói cuối cùng của Rama thực ra là nói với bọn họ.

Trận chiến ngày hôm nay, nếu Tu Bồ Đề Thiền Viện bại, vậy trên giang hồ sẽ là ma trướng đạo tiêu, tình thế Côn Luân Ma Giáo xưng bá giang hồ lại tái diễn.

Đương nhiên bọn họ cũng biết chuyện này, nhưng biết thì biết, đối mặt với một kẻ giết cũng không chết như Sở Hưu, có ai dám mạo hiểm?

Lên Côn Luân Sơn thuyết phục Sở Hưu đã là nước đi cuối cùng mà bọn họ có thể làm được.

Đương nhiên Rama cũng không trông mong gì bọn họ xuất thủ. Trận chiến ngày hôm nay, toàn bộ Tu Bồ Đề Thiền Viện đã không còn lựa chọn, bọn họ cũng đã chuẩn bị liều chết chiến đấu.

Rama chắp tay trước ngực, miệng niệm phật hiệu: “A Di Đà Phật!”

Bạn cần đăng nhập để bình luận