Côn Luân Ma Chủ

Chương 879: Cướp người 1



Viên Cát giờ đang rất muốn vả vào miệng mình.

Rõ ràng là hắn ra ngoài không xem hoàng lịch, buổi sáng quên không tính trước cho mình một quẻ, bằng không làm sao lại đụng phải Sở Hưu.

Ấn tượng của Viên Cát đối với Sở Hưu phải nói là cực kỳ sâu sắc.

Dù sao kể từ khi hắn bắt đầu tu luyện bói toán tới giờ đã bao năm rồi nhưng chưa từng thấy ai quỷ dị như Sở Hưu, tất cả mọi thứ về bản thân bị người ta cưỡng ép tẩy đi.

Giờ hắn chạy trốn tới Tây Sở chính là vì không muốn xen vào những việc linh tinh giữa Sở Hưu và Nhiếp Nhân Long. Sau khi Nhiếp Nhân Long chết thậm chí hắn còn vỗ tay khen hay, không ngờ vị khác lại tìm tới cửa.

Bước vào trong đạo quan, Sở Hưu lạnh nhạt nói: “Viên Cát đại sư, có vẻ ngươi cũng nhận ra ta à?”

Nhìn Sở Hưu, Viên Cát nở một nụ cười còn khó coi hơn khóc: “Sở đại nhân, chuyện này trước không liên quan tới lão đạo ta, tất cả đều do tên Nhiếp Nhân Long kia ép thôi.

Đao của hắn gác trên cổ ta, không bói, Nhiếp Nhân Long sẽ đoạt mạng của ta, ta không thể không bói.

Cho nên cuối cùng ta chỉ bói cho hắn một lần duy nhất rồi lập tức chạy tới Tây Sở, chính là vì không muốn trợ trụ vi ngược.”

Sở Hưu lạnh nhạt nói: “Nhưng ngươi cũng biết, chính vì ngươi tiết lộ hành tung của ta cho nên lần đó thiếu chút nữa khiến ta mất mạng.”

Viên Cát âm thầm khinh thường trong lòng, ngươi lừa ai chứ? Mặc dù khi đó hắn đã không ở Bắc Yên nữa nhưng hắn cũng biết, trận chiến đó rõ ràng là Sở Hưu đại khai sát giới, trực tiếp đánh giết đám võ giả đuổi giết mình rồi thong dong rời khỏi Bắc Yên.

Có điều mặc dù trong lòng nghĩ vậy nhưng Viên Cát đại sư vẫn ra vẻ sợ hãi tới cực điểm, cầu khẩn: “Sở đại nhân, ta thật sự rất bất đắc dĩ, người trong giang hồ đâu thể làm theo ý mình? Nếu ta không làm như vậy, tên ngụy quân tử Nhiếp Nhân Long không chỉ giết ta, mà còn định giết cả nhà ta.”

“Cả nhà ngươi là chỉ mười mấy tiểu thiếp kia của ngươi à?”

Viên Cát lúng túng mỉm cười, có điều lúc này hắn cũng đã nhìn ra, Sở Hưu hẳn không định giết hắn, bằng không y đã chẳng nói nhảm nhiều như vậy với mình, một đao nhanh gọn là giải quyết xong vấn đề.

Cho nên Viên Cát trong lòng ôm cảm giác may mắn nói thẳng: “Sở đại nhân muốn gì xin cứ nói thẳng, chỉ cần lão đạo ta làm được chắc chắn sẽ không chối từ.”

Sở Hưu hơi ngạc nhiên nói: “Ồ, ngươi cũng là người tự biết lấy mình đấy.”

Viên Cát cười khổ nói: “Những người tu luyện đạo bói toán như ta vốn luôn tin tưởng vào nhân quả. Nhân hôm nay, quả ngày khác. Từ ngày trước ta bói toán hành tung của Sở đại nhân ngươi cho Nhiếp Nhân Long, ta đã chuẩn bị sẵn cho chuyện hôm nay.

Ngày trước ta bói cho người khác, chỉ cần tính ra gần nhất đối phương có chuyện đại sự gì, vậy chắc chắn sẽ cố gắng xem nhẹ, sợ nhiễm phải nhân quả. Nhưng chuyện hôm nay chắc chắn không thể tránh khỏi.

So với giãy dụa, chẳng bằng chịu đựng.”

Sở Hưu nhíu mày nói: “Ngươi nhìn thoáng thật, ta chỉ định hỏi ngươi một việc mà thôi. Nghe nói ngày trước khi ngươi giúp Nhiếp Nhân Long bói về ta, ngươi đã nói ta là người không tồn tại. Chuyện này rốt cuộc là sao?”

Viên Cát sửng sốt nói: “Ta thấy có một bàn tay lớn xóa đi mọi thứ liên quan tới Sở đại nhân. Có điều chuyện này không phải do cường giả trong nhánh Ẩn Ma các ngươi làm ra hay sao?”

Sở Hưu cau mày nói: “Cường giả trong nhánh Ẩn Ma làm ra? Ngươi có ý gì?”

Viên Cát nói: “Ngày trước lúc ta bói ra cảnh tượng đó ta cũng rất kinh ngạc. Có điều sau đó ta biết Sở đại nhân ngươi có hai thân phận, cho nên ta cũng có suy đoán, liệu có phải cường giả trong nhánh Ẩn Ma che giấu thân phận của ngươi nên mới vận dụng thủ đoạn đặc thù xóa đi mọi thứ về ngươi, đề phòng đại sư bói toán như ta tính ra thân phận của ngươi.”

Sở Hưu lắc đầu nói: “Không ai làm được như vậy, hơn nữa cường giả có thể che giấu cả thiên cơ vậy thực lực phải mạnh tới mức nào?”

Viên Cát chần chừ nói: “Không ai làm được như vậy? Nói thật, lão đạo ta cũng chưa từng thấy cường giả cấp bậc này, có điều theo ta nghĩ nếu đạt tới cấp bậc của Dạ Thiều Nam giáo chủ Bái Nguyệt Giáo chắc có thể làm được.”

Sở Hưu liếc nhìn Viên Cát một cái nói: “Nếu nhánh Ẩn Ma có cường giả sánh được với Dạ Thiều Nam, vậy còn cần gọi là nhánh Ẩn Ma hay sao?”

Suy nghĩ một hồi, Sở Hưu lại nói: “Giờ nếu ta để ngươi bói về ta lần nữa, liệu ngươi có tính được điều gì không?”

Viên Cát nghe vậy sắc mặt tái đi, vội vàng lắc đầu nói: “Vị cường giả ra tay che giấu thiên cơ kia có thực lực quá mạnh, quả thật cao tới tận trời. Phản phệ một lần thôi lão đạo ta đã phải dưỡng thương mất mấy tháng rồi.”

Sở Hưu lạnh nhạt nói: “A, vậy là ngươi không muốn tu dưỡng thời gian lâu hơn?”

Viên Cát nghe vậy lập tức ngồi nghiêm chỉnh lại nói: “Đại nhân xin đợi chút, ta sẽ bắt đầu thôi diễn ngay đây.”

Nói xong, Viên Cát trực tiếp niết thành ấn quyết, một luồng khí tức huyền ảo tỏa ra từ người hắn, luồng lực lượng đó gần như Thiên Tử Vọng Khí Thuật của Sở Hưu nhưng lại không phải.

Trong thiên cơ hư ảo mơ hồ, Viên Cát lại chứng kiến bàn tay khổng lồ xóa đi hết thảy, hắn đột nhiên phun ra một ngụm máu tươi, sắc mặt trắng bệch như tờ giấy.

Cười khổ một tiếng, Viên Cát bất đắc dĩ nói: “Sở đại nhân, kết quả vẫn giống nhau như đúc, chỉ cần thôi diễn về ngươi, chắc chắn sẽ bị phản phệ.”

Sở Hưu ném cho Viên Cát một bình đan dược, y cau mày suy nghĩ, không biết có nên nói thêm một số bí ẩn cho Viên Cát không.

Về mặt bói toán, mặc dù Viên Cát không phải đứng đầu trên giang hồ, nhưng hắn cũng là nhất lưu.

Cao cấp hơn hắn chỉ có những người như Hư Tĩnh thủ tọa Nhân Quả Thiện Đường của Đại Quang Minh Tự.

Với thực lực của Sở Hưu hiện tại, cũng chỉ có hắn mới có thể giúp mình giải quyết nghi hoặc trong lòng.

Nhưng những thứ này liên quan tới bí mật sâu xa nhất của Sở Hưu, cho dù mình dùng phương thức uyển chuyển nhất nói với hắn, không đề cập tới chuyện chuyển sinh cũng rất kinh khủng rồi. Cho nên sau khi nói xong, liệu mình có nên giết người diệt khẩu không?

Bên kia Viên Cát nuốt viên đan dược, đột nhiên rùng mình một cái, vừa vặn đối mặt với ánh mắt đầy hung quang của Sở Hưu, hắn không khỏi run rẩy, trong lòng thấp thỏm, lo lắng không thôi.

Nửa ngày sau, Sở Hưu đột nhiên nói: “Viên Cát đại sư, ngươi là người Bắc Yên?”

Viên Cát ngẩn người nói: “Đúng vậy.”

Sở Hưu lạnh nhạt nói: “Bị ép rời quê hương thật ra là chuyện bất đắc dĩ, sống bên ngoài đâu tốt bằng ở quê hương? Giờ Nhiếp Nhân Long ép ngươi rời khỏi Bắc Yên đã chết. Viên Cát đại sư ngươi có thể yên tâm trở về Bắc Yên, không phải lo chuyện gì.”

Viên Cát không quan tâm khoát tay nói: “Không sao, lão đạo ta sống ở Tây Sở rất...”

Viên Cát còn chưa dứt lời đã phải nghênh tiếp với ánh mắt lạnh lùng của Sở Hưu, chữ tốt cuối cùng bị hắn gắng gượng nuốt xuống.

Sở Hưu nói thẳng: “Ta cũng chẳng lấp lửng nữa. Viên Cát đại sư, có một số chuyện bí ẩn cần thỉnh giáo ngươi, có điều chuyện này quá mức bí mật, ta sợ ngươi không giữ được mồng miệng. Dù sao người thật sự giữ bí mật được, chỉ có người chết.

Con người của ta thật ra cũng hay làm theo đạo lý. Ngươi giúp ta, ta cũng không đành lòng giết ngươi, cho nên ngươi trực tiếp gia nhập dưới trướng Trấn Võ Đường của ta đi, đãi ngộ không kém hơn so với lúc ngươi ở Tây Sở này đâu. Hơn nữa ngươi ngồi ngay dưới mí mắt ta, ngươi an tâm, ta cũng yên tâm.”

Bạn cần đăng nhập để bình luận