Côn Luân Ma Chủ

Chương 959: ‘Người chú ý’ tới Sở Hưu



Kiếm Vương Thành cùng Thương Thủy Doanh thị đều không phải kẻ ngu, Đại chiến chính ma là Đại chiến chính ma, không phải không chết không thôi. Chiến lực cao tầng đã xuất thủ, người dưới đương nhiên không cần tới chém giết.

Nhưng nếu hỏi trong tông môn Chính đạo, Sở Hưu ghét nhất là ai, vậy đương nhiên là hòa thượng Đại Quang Minh Tự cùng đạo sĩ Thuần Dương Đạo Môn.

Người trước không nói lý lẽ, người sau chỉ nói lý của mình, quả thật không cách nào giao tiếp.

Cho nên khi đối mặt với những người này, thường Sở Hưu chỉ thích dùng nắm đấm và lưỡi đao để nói chuyện, như vậy còn có ích hơn nói lý.

Cho nên không đợi ba người Hư Dương Tử lên tiếng, trong tay Sở Hưu đã hiện lên một thanh a đao, là Ác Đao trong bảy thanh ma đao.

Thiên Ma Vũ đang đặt ở chỗ Mạc Dã Tử sửa chữa và thăng cấp, thời gian này Sở Hưu không thể dùng đao.

Bảy thanh ma đao mặc dù cũng là đao, có điều hiệu quả lớn nhất của bảy thanh ma đao này là dẫn phát thất tình lục dục trong lòng mọi người. Khi đối kháng chính diện, mức độ chắc chắn của chúng kém xa Thiên Ma Vũ.

Lúc trước Ái Đao đã vỡ dưới tay Quan Tư Vũ, có điều chuyện này không quan trọng. Đối với Sở Hưu hiện tại, y đã vô tình vô ái, không còn tình cảm, cho dù có Ái Đao trên tay y cũng không cách nào lĩnh ngộ như hận ý của Hận Đao, không thể khống chế.

Nhưng những thanh đao khác vẫn còn nguyên, Sở Hưu không muốn chúng đều nát.

Có điều lúc này đối mặt với ba người Hư Dương Tử, cũng là lúc y nên dùng Ác Đao.

Ai nói trong lòng tông môn Chính đạo không có ác? Bọn họ tự xưng là chính nghĩa chính là cái ác lớn nhất!

Ác Đao chém xuống, đao khí bừng lên, mặc dù bị luồng Thuần Dương Cương Khí cường đại trên người bọn họ ngăn cản, nhưng lực lượng Ác Đao lại xâm nhập lòng người, dẫn phát tâm ma của bọn họ.

Ba lão đạo sĩ Hư Dương Tử đều là tông sư võ đạo lâu năm của Thuần Dương Đạo Môn, chưa nói tới thực lực bản thân, chỉ riêng kinh nghiệm trải qua đã không ít, không khéo giết người còn nhiều hơn một số người trong Ma đạo.

Ai dám nói cả đời này mình chưa từng giết người vô tội? Lại có ai dám nói trong lòng mình không hề có ác ý, chưa từng làm chuyện gì trái với lương tâm?

Không đợi bọn họ thật sự xuất thủ, ba người Hư Dương Tử đã đã đồng loạt trúng chiêu dưới Ác Đao, một ngụm máu tươi phun ra, có vậy mới miễn cưỡng đè nén tâm ma đang xao động.

“Bày Thuần Dương Tru Ma Kiếm Trận!’

Hư Dương Tử gầm lên một tiếng, hai tông sư võ đạo của Thuần Dương Đạo Môn còn lại cũng lập tức xuất thủ. Trên thân mỗi người đều có hai thanh trường kiếm bay ra, kết hợp với trường kiếm trong tay bản thân bọn họ. Trên chín thanh trường kiếm lóe lên Thuần Dương Cương Khí cùng kiếm khí sắc bén, cương khí bùng hồn xộc thẳng lên trời. Chín thanh kiếm qua lại vây Sở Hưu vào giữa, kiếm khí bay lượn điên cuồng tấn công về phía Sở Hưu!

Hư Dương Tử chỉ có tính cách cố chấp chứ không phải ngu ngốc, hắn đã chịu thiệt một lần dưới tay Sở Hưu, đương nhiên lần này không lỗ mãng xông tới nữa.

Mặc dù vừa đối mặt bọn họ đã chịu chút thiệt thòi, có điều bọn họ vẫn còn sức giao chiến.

Thuần Dương Tru Ma Kiếm Trận của Thuần Dương Đạo Môn rất có danh tiếng trên giang hồ, một vị Ma Tôn của Côn Luân Ma Giáo năm xưa đã chết trên chính kiếm trận này.

Đương nhiên lúc trước người bày kiếm trận là chín cường giả Chân Hỏa Luyện Thần của Thuần Dương Đạo Môn cùng một vị cường giả Thiên Địa Thông Huyền chủ trì kiếm trận.

Giờ ba người bọn họ liên thủ, mặc dù uy thế không cách nào sánh với các tổ sư, nhưng thế trận cũng không nhỏ.

Trong kiếm trận, Thuần Dương Cương Khí xông thẳng tới trời, cực kỳ bắt mắt.

Đám người trong chiến trường đều bất giác nhìn qua, chẳng lẽ Thuần Dương Đạo Môn đang kịch chiến với vị Thần Vu Tế nào của Bái Nguyệt Giáo à? Sao lại dùng cả Thuần Dương Tru Ma Kiếm Trận?

Có điều khi thấy người bị vây trong kiếm trận là Sở Hưu, mọi người cũng bình thường trở lại.

Thực lực Sở Hưu rõ như ban ngày, không hề kém Thần Vu Tế của Bái Nguyệt Giáo, thậm chí có thể thực lực của y vượt qua đại đa số Thần Vu Tế của Bái Nguyệt Giáo, cũng đáng cho Thuần Dương Đạo Môn vận dụng Thuần Dương Tru Ma Kiếm Trận đối phó.

Đám người Bái Nguyệt Giáo ở đây lại đột nhiên dâng lên chút hảo cảm với Sở Hưu.

Sở Hưu là người của nhánh Ẩn Ma, mặc dù đã đáp ứng sẽ đến giúp Bái Nguyệt Giáo bọn họ, nhưng trong suy nghĩ của đám người Bái Nguyệt Giáo, đối phương có thể không dùng toàn lực.

Nhưng giờ xem ra bọn họ nhìn nhận sai về Sở Hưu rồi.

Vừa ra tay đã thu hút ba tông sư võ đạo Thuần Dương Đạo Môn, giảm bớt không ít áp lực cho họ, Sở Hưu này thật sự bỏ sức ra giúp đỡ.

Thậm chí thánh nữ Bái Nguyệt Giáo còn đang thao túng cổ trùng đánh giết đối thủ lại vừa nói với Diệp Thiên Tà cũng tới giúp: “Ngươi nhìn Sở Hưu người ta đi, chỉ tới giúp thôi cũng thu hút ba tông sư võ đạo của Thuần Dương Đạo Môn, ngươi xem lại ngươi xem.”

Diệp Thiên Tà vừa nghe xong câu này chỉ hận không hộc máu đương trường, cái này so được sao? Nếu mình cũng đối đầu được với ba tông sư võ đạo, còn cần tới nịnh bợ nữ nhân này chắc?

Nhánh Ẩn Ma là do Bái Nguyệt Giáo đem điều kiện ra mời tới, còn Tà Cực Tông thân là tông môn Minh Ma, trước nay đều nghe lệnh Bái Nguyệt Giáo như thiên lôi chỉ đâu đánh đó, đương nhiên phải tự tới trước.

Thế nhưng mình đã chủ động tới giúp rồi còn bị người ta ghét bỏ thực lực yếu kém, thậm chí những võ giả xung quanh cũng cảm nhận được oán niệm của Diệp Thiên Tà, bát giác cách hắn xa một chút, đồng thời Diệp Thiên Tà xuất thủ cũng càng cuồng bào.

Lúc này giữa trận chiến, Sở Hưu bị vây trong kiếm trận, y nhíu mày thu hồi Ác Đao, tay niết phật ấn, Hoán Nhật Đại Pháp đã được thi triển.

Thuần Dương Tru Ma Kiếm Trận có thể tru ma, vậy không biết phật này thì tru được không?

Chỉ trong chốc lát, phật quang vô tận dâng lên trong kiếm trận, hư ảnh Đại Nhật Như Lai sau lưng Sở Hưu niết Vô Sắc Định Đại Thủ Ấn, tất cả mọi thứ trước mắt vặn vẹo tan rã, vô số Thuần Dương Kiếm Khí đều bị xoắn vặn tiêu trừ.

“Đáng chết! Đám hồ đồ Phật môn làm chuyện tốt rồi!”

Thấy cảnh này, Hư Dương Tử không khỏi mắng thầm.

Đàm Uyên đại sư đường đường Thánh Tăng Phật môn, không ngờ lại truyền hết công pháp Phật môn tinh khiết cho một ma đầu hai tay dính đầy máu tươi cho Sở Hưu, không phải hồ đồ thì là gì?

Thuần Dương Tru Ma Kiếm Trận có khả năng áp chế cực kỳ mạnh mẽ đối với Ma đạo, nhưng tru ma chứ không phải tru phật, đối với những lực lượng thuộc tính khác, kiếm trận này lại rất bình thường.

Hư ảnh Đại Nhật Như Lai không ngừng tấn công, kiếm trận bộc phát ra ánh sáng cương khí chói mắt, nhưng vẫn vô dụng.

Chỉ thấy chín thanh trường kiếm dần dần xuất hiện vết rạn, cuối cùng dưới thế công điên cuồng của Sở Hưu, ầm ầm tan vỡ!

Chỉ tính theo lực lượng căn cơ tích lũy, Sở Hưu đều mạnh hơn so với mấy lão đạo sĩ Thuần Dương Đạo Môn này.

Lực lượng căn cơ tích lũy không phải sống càng lâu càng mạnh, đến tuổi như Hư Dương Tử, đừng nói lực lượng bản thân tăng cường, không suy yếu đã là tốt lắm rồi.

Lực lượng nguyên thần ngưng cung hóa tiễn, Diệt Hồn Tiễn bắn thẳng về phía Hư Dương Tử, hơn nữa mũi tên bắn ra đều là mũi này nối tiếp mũi kia không hề dừng lại. Đồng thời dưới gia trì của Thiên Tử Vọng Khí Thuật, hầu như không thể né tránh. Hư Dương Tử chỉ có thể dùng Thuần Dương Cương Khí cứng rắn chống cự.

So với những thuộc tính chân khí khác, khả năng phòng ngự bí pháp nguyên thần của Thuần Dương Cương Khí còn mạnh hơn một chút, đáng tiếc vẫn vô dụng. Sau mấy mũi tên nguyên thần của Hư Dương Tử đã trọng thương, thất khiếu cũng đã chảy máu.

Trường kiếm trong tay hai lão đạo sĩ còn lại đều đã vỡ vụn, nhưng bọn họ không thể trơ mắt nhìn Hư Dương Tử bị giết được.

Cho nên hai người này một cầm phát trần ầm ầm quét xuống, trong phất trần như bùng lên vàng luồng sáng kim, bao phủ khắp người Sở Hưu.

Một người khác tay niết đạo ấn, Thuần Dương Cương Khí ngưng tụ trong ấn quyết, như vầng mặt trời hạ xuống, đánh thẳng xuống đầu Sở Hưu, làm phát ra một tiếng nổ vang.

Bạn cần đăng nhập để bình luận