Côn Luân Ma Chủ

Chương 1018: Viên Thiên Phóng trả thù 2

Hạng Long hơi cau mày.

Cũng như Viên Thiên Phóng chướng mắt với chuyện một kẻ yếu đuối như Hạng Long lại khống chế một lực lượng lớn như vậy, Hạng Long cũng không thích dính vào mấy chuyện nhàm chán ân ân oán oán bào thù qua lại trên giang hồ.

Cho nên Hạng Long nói thẳng: “Viên tiên sinh có thù với Sở Hưu, vậy trực tiếp tìm tới Sở Hưu là được, sao lại tới hoàng cung Bắc Yên ta?

Huống hồ Viên tiên sinh có lẽ không biết, Sở Hưu là đại đô đốc Trấn Võ Đường của Bắc Yên ta. Ngươi nói chuyện này với trẫm chẳng lẽ muốn trẫm ra tay giúp ngươi giết Sở Hưu?

Vô cớ giết chết thần tử của mình, chuyện này trẫm không làm được.”

Viên Thiên Phóng hừ khẽ một cái rồi nói: “Trấn Võ Đường cái quái gì? Mấy trò vặt vãnh mà thôi.

Một câu thôi, lão phu muốn Sở Hưu này không được yên ổn trên đất Bắc Yên này, phế hắn đi, cái Trấn Võ Đường bỏ đi của ngươi lão phu sẽ chống giúp.

Rốt cuộc dùng lão phu hay dùng tên Sở Hưu kia, ngươi tự nghĩ đi!”

Nghe Viên Thiên Phóng nói vậy, hai mắt Hạng Long lập tức sáng lên.

Vị này là cường giả Chân Hỏa Luyện Thần, mặc dù trong triều đình Bắc Yên cũng có vài cường giả như vậy, nhưng chẳng ai ngại nhiều cả.

Nhưng quan trọng nhất là Hạng Long dần dần cảm thấy mình không áp chế được Sở Hưu.

Trấn Võ Đường danh nghĩa là cơ quan của triều đình, nhưng thực tế đều là người của Sở Hưu.

Kể cả những thế lực võ lâm kia, bọn họ không thần phục triều đình Bắc Yên mà là Trấn Võ Đường.

Người giang hồ dẫu sao cũng là người giang hồ, muốn biến bọn họ thành thần tử của mình quá khó khăn.

Hơn nữa hành động lần này của Sở Hưu khiến Hạng Long thấy bất mãn.

Những thủ đoạn mà Sở Hưu thi triển quả thật mở ra cục diện mới trên Cực Bắc Hoang Nguyên, nhưng như vậy vẫn chưa đủ.

Ý của Hạng Long là dẫn nhánh Ẩn Ma sau lưng Sở Hưu xuất thủ liều mạng với Đại Quang Minh Tự, giờ Sở Hưu ra chiêu này cũng đủ trả lời, Đại Quang Minh Tự lại không thật sự xuất thủ đáp trả. Chuyện này cách biệt quá xa so với kế hoạch của Hạng Long.

Nhưng hắn không thể trực tiếp đến nói với Sở Hưu trẫm muốn ngươi tới liều mạng sống mái với Đại Quang Minh Tự, nếu làm vậy hai bên sẽ triệt để vạch mặt.

Vốn Hạng Long xếp Ngũ Ương đạo nhân vào Trấn Võ Đường chính là để áp chế Sở Hưu.

Thế nhưng giờ xem ra Ngũ Ương đạo nhân thật quá vô dụng, bị Sở Hưu dọa tới mức không dám thò đầu ra, không dám xung đột gì với Sở Hưu.

Giờ Viên Thiên Phóng xuất hiện khiến Hạng Long có một lựa chọn rất tốt.

Hắn trầm ngâm hồi lâu rồi nói: “Nếu vậy ta sẽ phong Viên tiên sinh là đại trưởng lão Trấn Võ Đường, cùng cấp bậc với Sở Hưu, ngươi thấy sao?

Chỉ có điều triều đình luôn công bằng, cho ngươi chức vị nhưng triều đình sẽ không thiên vị ngươi hay Sở Hưu.”

Viên Thiên Phóng bĩu môi nói: “Các ngươi luôn thích mấy trò mèo này, lão phu cần gì tới các ngươi thiên vị.”

Nói xong Viên Thiên Phóng trực tiếp quay người bỏ đi, thậm chí không nói một câu cáo từ.

Hạng Long nhìn bóng lưng Viên Thiên Phóng đi khỏi, gương mặt không chút biểu cảm.

Lúc này một lão thái giám lặng lẽ bước ra, hạ giọng nói: “Bệ hạ, tên Viên Thiên Phóng này không phải người lương thiện gì, kẻ này trước kia có thù oán với Đạo môn, số cao thủ Đạo môn chết trong tay hắn nhiều không đếm xuể. Nếu không phải cuối cùng Long Hổ Sơn ra tay dọa lui kẻ này, có lẽ hung danh của hắn càng kinh khủng.”

Hạng Long thản nhiên đáp: “Yên tâm đi, trẫm tự biết. Nếu tên Viên Thiên Phóng này là một Sở Hưu khác, trẫm đã chẳng dám dùng hắn.

Nhưng người này là hung đồ Ma đạo tiêu chuẩn, thực lực cường đại, thủ đoạn hung ác, làm việc lại điên cuồng không dùng đầu óc, không biết nặng nhẹ.

Người như vậy chỉ có hai loại kết cục. Một là mới ngóc đầu lên đã bị người ta giết chết, hai là càng giết càng mạnh, trở thành kiêu hùng Ma đạo chân chính.

Tên Viên Thiên Phóng này chính là loại người sau, trẫm dám dùng. Ngược lại trẫm không muốn có thêm kẻ thứ hai như tên Sở Hưu kia!”

Sở Hưu không biết gì về chuyện bên Yên Kinh Thành.

Y chỉ có ba tháng, ít nhất phải dùng hai tháng này đào cả ba nơi chôn kho báu của Lục Giang Hà mới được.

Nói lại Sở Hưu cũng hận tới nghiến răng nghiến lợi. Không biết tên Lục Giang Hà này có ý hay gì, tìm kiếm cả ba nơi đều phải nhờ vào vận may. Trước đó bất ngờ tìm được một chỗ, hai chỗ còn lại giờ vẫn chưa rõ tung tích.

Hỏi Lục Giang Hà, kết quả hắn nói năm trăm năm rồi, mình ngủ lắm quá đầu óc mụ mị rồi, làm sao nhớ cặn kẽ được?

Hơn nữa nơi chôn giấu máu tươi những cường giả kia có ấn ký do chính Lục Giang Hà lưu lại. Theo lời hắn nói nếu hắn còn cơ thể, có nhắm mắt lại cũng cảm giác được, đương nhiên không cần nhớ quá kỹ.

Bên này đào liền một tháng, Thẩm Phi Ưng vội vàng trở về báo cáo: “Đại nhân, chúng thuộc hạ đào được một cung điện ngầm, chẳng qua có vẻ không giống với cung điện đầu tiên. Thủ đoạn phá giải trận pháp mà ngài giao cho chúng ta cũng không phá vỡ được.”

Sở Hưu nheo mắt, cuối cùng cũng tìm được, lần này may mắn không xảy ra vấn đề gì, thuận lợi lấy được đồ vào tay.

Lại nói, Sở Hưu luôn có cảm giác vận may của mình trước giờ không quá tốt.

Như Lã Phụng Tiên, ngồi trong nhà cũng có bảo vật từ trên trời rơi xuống, thế mới gọi là may mắn.

Lại nhìn sang Sở Hưu, làm chuyện gì cũng không thuận lợi, cho dù chắc chắn tới mười phần rồi cũng đột nhiên xuất hiện biến cố. Lần này cuối cùng cũng gọn gàng dứt khoát một chút.

“Dẫn ta tới!”

Khi Thẩm Phi Ưng dẫn Sở Hưu tới, các gia chủ chưởng môn của các thế lực đều đã có mặt.

Thấy ánh mắt khao khát của mọi người, Sở Hưu lạnh nhạt nói: “Chư vị, thứ trong cung điện ngầm này có phần mẫn cảm, sẽ không chia cho các vị. Còn một cung điện chưa được khai quật, chư vị tiếp tục cố gắng, thứ trong đó mọi người chia đều.”

Mặc dù lúc đầu Sở Hưu đã nói chỉ có hai nơi có cung điện ngầm cất giữ kho báu.

Nhưng người sáng suốt đều biết trong cung điện ngầm này mới là quý giá nhất, quý tới mức Sở Hưu không muốn chia với mọi người.

Nhưng Sở Hưu đã nói như vậy, đám người cho dù có tham lam đến đâu cũng không dám nói thêm điều gì.

Tranh đoạt bảo vật với Sở Hưu, có biết chữ chết viết thế nào không?

Lục Giang Hà lặng lẽ truyền vào đầu Sở Hưu một bí pháp phá giải trận pháp. Sau khi mở trận pháp, Sở Hưu lệnh cho Thẩm Phi Ưng mang người giữ ngoài cửa, bản thân lại tiến vào trong cung điện ngầm.

Trong cung điện ngầm này chỉ cất giữ máu tươi của các cường giả, cho nên diện tích không quá lớn, chỉ bằng một gian nhà nhỏ.

Trận pháp chính giữa tự động hấp thu lực lượng thiên địa xung quanh bồi dưỡng máu tươi trong đó, khiến chân lý võ đạo bên trong càng thêm hoàn thiện.

Sở Hưu ngẩng đầu nhìn lên, trong trận pháp có hai cái hộp lơ lửng. Một hộp trong đó có vài ô nhỏ, mỗi ô đều có một giọt máu đỏ tươi tỏa ra khí tức khác biệt.

Có phật quang lấp loáng, lại có kiếm khí sắc bén.

Còn một chiếc hộp khác chỉ chứa một giọt máu tươi, không tỏa ra khí tức gì, nhìn hết sức bình thường.

Nhưng điểm thần dị là một khi Sở Hưu nhắm mắt lại, hắn không cảm nhận được sự tồn tại của giọt máu tươi kia nữa, cứ như nó chỉ tồn tại ‘trong mắt’ Sở Hưu chứ không tồn tại trong thế giới này.

Bạn cần đăng nhập để bình luận