Côn Luân Ma Chủ

Chương 289: Đâm đao sau lưng

Dưới cơn thịnh nộ của Lữ Hạo Xương, Thái tử Lữ Long Cơ tổn thất nặng nề, nhưng mất mát lớn hơn lại là thanh danh.

Thái tử làm một chuyện ngu ngốc, phạm phải sai lầm lớn sẽ bị đối xử ra sao, chuyện này đã không cần nói rõ.

Có điều chuyện này vẫn chưa xong, Lữ Long Cơ thân là con trai Lữ Hạo Xương, còn là Thái tử Đông Tề, hắn phạm sai lầm sẽ bị trừng phạt. Còn Khương Văn Nguyên ư, hắn phạm sai lầm lại phải trả giá bằng tính mạng!

Lữ Hạo Xương trực tiếp lạnh giọng nói: “Trương Nhượng.”

Một thái giám trung niên thân hình cao lớn mặc cẩm bào màu xanh đậm sau tấm màn che cúi đầu nói: “Lão nô xin nghe lệnh.”

“Lần này Khương Văn Nguyên làm việc đã vượt quá giới hạn, hắn tưởng hoàng tộc họ Lữ ta không dám giết hắn hay sao?

Nhiều năm như vậy, những chuyện hắn âm thầm gây ra ta đều coi như không thấy. Nhưng giờ, hắn ngàn lần vạn lần không nên nhúng tay vào chuyện nội bộ hoàng thất chúng ta!

Động tới căn cơ hoàng tộc chúng ta, phải giết!

Cái đền thờ là hắn đã dựng bao năm như vậy rồi, hoàng tộc họ Lữ ta cũng nhịn rất lâu rồi, cũng cho Khương gia của hắn đủ rồi. Giờ Khương gia hắn tự tìm đường chết, chẳng trách được người khác!

Trương Nhượng, dẫn theo người của Điện Tiền Ti, phối hợp với Long Kỵ Cấm Quân, toàn lực vây giết An Nhạc Vương Phủ. Ai cầm được đầu của Khương Văn Nguyên về sẽ có trọng thưởng!”

Mấy năm vừa qua hành động của Khương Văn Nguyên chẳng khác gì con ruồi vo ve bên cạnh, khiến người ta bực bội chỉ muốn đánh chết.

Có điều ruồi bọ có đáng ghét nhưng không đến mức nguy hiểm, mấy năm nay Khương Văn Nguyên mời chào được đám môn khách khách khanh, thực lực bọn họ đặt trong người thường còn là không tệ, nhưng so với triều đình Đông Tề lại chẳng chịu nổi một đòn.

Nhưng lần này Khương Văn Nguyên đã động chạm tới tranh đấu quyền lực nội bộ Đông Tề, thậm sự sờ vào vảy ngược của Lữ Hạo Xương. Cho nên lần này, Khương Văn Nguyên chắc chắn phải chết!

Lữ Long Quang lúc này mới đột nhiên nói: “Phụ hoàng, nhi thần cũng có một số thủ hạ tại Tế Châu Phủ, cũng có thể giúp người phân ưu.”

Lữ Hạo Xương nhíu mày, thản nhiên nói: “Được, nếu thủ hạ ngươi giết được Khương Văn Nguyên cũng có ban thưởng.”

Thân là hoàng đế, hắn thậm chí còn ôm thái độ vui thích nhìn đám con cái tranh đấu.

Hoàng thất vô cùng tàn khốc, cơ hồ mỗi hoàng đế thượng vị đều như dưỡng cổ, kẻ thắng mới có thể lên ngôi.

Trong lịch sử Đông Tề, phân nửa hoàng đế ban đầu không phải là Thái tử.

Trước kia Lữ Hạo Xương cũng chỉ là một thành viên bình thường của hoàng tộc, chưa từng trải qua loại cạnh tranh chém giết tàn khốc này cho nên năng lực mới có vẻ hơi bình thường.

Giờ hắn biết chuyện tranh đấu giữa Thái tử cùng Nhị hoàng tử, cũng biết những đứa con mình hễ ai có chút năng lực đều có chút dã tâm và ý đồ. Có điều hắn không hề ngăn cản chuyện này.

Chỉ cần đám con cái của hắn không gây loạn quá đáng, không mạo phạm tới uy nghiêm hoàng đế của hắn, Lữ Hạo Xương không có ý định đi quản.

Lúc này trong quán trọ Tế Châu Phủ, ba người Trình Chu Hải, Chung Bình cùng Vương Thiên Bình đều có mặt.

Giờ bọn họ coi như chôn chân tại đây, rõ ràng có manh mối nhưng vụ án này tra tiếp cũng không được, không tra tiếp cũng không được.

Hơn nữa giờ Sở Hưu và Sở Hiếu Đức còn chưa về, có trời mới biết rốt cuộc bọn họ đi đâu làm gì, ngay cả Trình Chu Hải cũng thầm oán hận Sở Hưu.

Lần này Quan đường chủ để Sở Hưu ngươi dẫn đầu, bọn ta đã bỏ công bỏ sức hết lòng rồi, nhưng giờ Sở Hưu ngươi lại chơi trò mất tích giữa đường như vậy, thế này là sao?

Vương Thiên Bình lúc này ánh mắt cũng lóe lên sắc thái lạ nói: “Hai vị, ta cũng phải nói thế này. Tên Sở Hưu này thật sự quá đáng, đường chủ đại nhân giao nhiệm vụ đẫn đầu cho Sở Hưu, giờ hắn lại đi đâu không rõ, thế này là thế nào?”

Trình Chu Hải híp mắt nói: “Vương Thiên Bình, ngươi có ý gì?”

Vương Thiên Bình cười lạnh nói: “Ý ta là chúng ta không thể vô duyên vô cớ gánh tội thay cho tên Sở Hưu này được.

Hắn không biết tra án, chúng ta giỏi. Những việc cần chúng ta đều làm giúp hắn, giờ tới lúc khó khăn hắn lại mất tích.

Theo quy củ của Quan Trung Hình Đường, không phá được án, làm hỏng thanh danh của Quan Trung Hình Đường, vậy Sở Hưu phải bị xử phạt, chúng ta cũng sẽ bị liên lụy.

Chẳng bằng giờ chúng ta viết một phong thư đưa về Quan Trung Hình Đường, tố cáo thẳng với đường chủ về tên Sở Hưu kia. Đến lúc đó nếu có vấn đề gì, Quan đường chủ cũng chẳng trách tội chúng ta được.”

Trình Chu Hải cau mày nhìn Vương Thiên Bình, kẻ này quả nhiên thâm độc, lúc trước đối diện với Sở Hưu còn ra vẻ ngoan ngoãn, không dám chọc tới y, giờ lại lén lút giở trò.

Nếu bọn họ thật sự tố cáo Sở Hưu với Quan đường chủ, nói Sở Hưu bảo thủ cố chấp không có năng lực, cuối cùng dẫn tới không thể phá án được, không nói thanh danh của Sở Hưu tại Quan Trung Hình Đường sẽ suy giảm rất lớn, thậm chí còn khiến Sở Hưu bị Quan Tư Vũ trách phạt.

Quan Trung Hình Đường tự có quy củ của Quan Trung Hình Đường. Đặt trong những tông môn khác, nhân tài như Sở Hưu chắc chắn sẽ nhận được nhiều ưu ái, nhưng trong Quan Trung Hình Đường, làm tốt thì thưởng, làm sai thì phạt, chỉ đơn giản như vậy thôi.

Lúc này Chung Bình lại thản nhiên nói: “Ta sẽ không làm chuyện lén lút hại người như vậy, cũng lười làm. Ngươi thích, ngươi làm đi.”

Trong vụ án Thu Chấn Thanh lần này hắn không bỏ sức ra chút nào, hắn chỉ am hiểu giết người, có phá được án hay không, với Chung Bình thật ra không quan trọng.

Trình Chu Hải thần sắc lạnh nhạt nói: “Vương Thiên Bình, ta đã nghe về những chuyện ngươi làm tại Quan Trung Hình Đường rồi, đừng giở trò này với chúng ta. Muốn đâm đao sau lưng người thì người đi mà làm. Ta không cản, nhưng ngươi cũng đùng hòng kéo ta vào.”

Trình Chu Hải mặc dù không phải chính nhân quân tử, nhưng hắn không muốn làm chuyện đâm đao sau lưng như vậy.

Huống hồ hắn cũng không muốn kết thù kết oán với Sở Hưu vì chuyện nhỏ như vậy.

Cho dù lần này Sở Hưu không phá án được khiến cho thanh danh hao tổn, bị đường chủ trách phạt nhưng Sở Hưu vẫn là Sở Hưu, thực lực của y vẫn đặt tại đó.

Quan Trung Hình Đường mặc dù coi trọng công tích nhưng cuối cùng thực lực mới là căn bản.

Với thiên phú và thực lực hiện tại của Sở Hưu, tương lai chắc chắn là chưởng hình quan hoặc thủ lĩnh Tập Hình Ti, tội gì vì chút chuyện như vậy mà đắc tội với Sở Hưu?

Các vụ án tới tay Quan Trung Hình Đường không phải tất cả đều được phá giải, cũng có không ít vụ án không giải quyết được. Chút trách phạt đó Trình Chu Hải vẫn chấp nhận được, chí ít vì chút trách phạt đó mà đắc tội với Sở Hưu, hắn thấy không đáng.

Thấy thái độ của hai người, Vương Thiên Bình cũng hơi kinh ngạc.

Mấy ngày nay tiếp xúc với hai người, Sở Hưu này có vẻ không mấy thân cận với Trình Chu Hải và Chung Bình, thế nhưng giờ bọn họ đều chọn đứng về phía Sở Hưu, chuyện này thật kỳ quái.

Có điều Vương Thiên Bình cũng chẳng quản nhiều như vậy, nếu giờ hắn không bỏ đá xuống giếng hại Sở Hưu, tới lúc về Quan Trung Hình Đường, sư phụ hắn Ân Bá Thông chắc chắn sẽ không bỏ qua cho hắn.

Đệ tử trước của Ân Bá Thông là Lệ Thiên Hào bị Sở Hưu phế bỏ, từ đó trở đi Ân Bá Thông hận Sở Hưu tới nghiến răng nghiến lợi. Lần này Vương Thiên Bình được phái đi cùng Sở Hưu chấp hành nhiệm vụ, sư phụ đã đích thân căn dặn hắn phải tìm cơ hội châm ngòi gây chuyện, tạo chút phiền toái cho Sở Hưu.

Nếu dọc đường này Sở Hưu vẫn luôn bình an vô sự vậy còn dễ nói, nhưng như hiện giờ chẳng lẽ hắn lại không bỏ đá xuống giếng, đâm đao sau lưng Sở Hưu?

Vương Thiên Bình cười lạnh nói: “Được, các ngươi nhân phẩm tốt không muốn tố cáo, vậy để ta!

Quan đường chủ thưởng phạt phân minh, ta muốn xem xem đến lúc Sở Hưu bị phạt, các ngươi có chịu liên lụy cùng không?”

Đúng lúc này cánh cửa đột nhiên bị đẩy ra, thân hình Sở Hưu bước vào trong quán trọ khiến Vương Thiên Bình há hốc miệng, thiếu chút nữa nuốt trọn lời vừa nói vào.

Sở Hưu sắc mặt âm lãnh: “Nói tiếp đi, sao không nói nữa? Chẳng phải ngươi muốn tố cáo ta lên Quan đường chủ ư? Ta muốn xem xem ngươi tố cáo ta ra sao nào!

Vương Thiên Bình lập tức đổi sắc mặt, miễn cưỡng nở một nụ cười nói: “Sở đại nhân, thật ra vừa rồi ta nói đùa…”

Vương Thiên Bình còn chưa nói hết, Sở Hưu đã bước ra một bước, đi tới trước người Vương Thiên Bình, trực tiếp vươn tay về phía hắn.

Bọn họ đều đã chứng kiến tính cách hỉ nộ vô thường của Sở Hưu, nói động thủ là động thủ, không hề nói nhảm hay do dự. Trước đó khi đối mặt với Giang Đông Ngũ Hiệp hắn cũng hành xử như vậy, quả thật không cách nào phỏng đoán.

Còn giờ Vương Thiên Bình cũng đã chuẩn bị tâm lý, khi thấy Sở Hưu hắn đã lập tức bộc phát cương khí quanh người, thân hình lui lại phía sau định ngăn cản Sở Hưu.

Nhưng một trảo này của Sở Hưu nửa đường lại hóa thành ấn pháp, Đại Kim Cương Luân Ấn ầm ầm đánh ra, chút cương khí đáng thương của Vương Thiên Bình căn bản không thể ngăn cản, chỉ chớp mắt đã bị Đại Kim Cương Luân Ấn đánh nát.

Đại Khí Tử Cầm Nã Thủ thi triển, Vương Thiên Bình trực tiếp bị Sở Hưu bóp lấy cổ, cương khí quanh người đều bị giam cầm phong tỏa. Lúc này gương mặt hắn vô cùng sợ hãi, vội vàng lên tiếng: “Sở Hưu! Ngươi định làm gì? Nếu ngươi dám động tới ta, Quan Trung Hình Đường chẳng chứa nổi ngươi đâu!”

Tự tiện giết đồng liêu là đại tội, lần trước khi thế hệ trẻ tuổi tỷ thí, Sở Hưu phế bỏ Lệ Thiên Hào còn có thể nói là đao kiếm không mắt quyền cước vô tâm.

Nhưng giờ nếu Sở Hưu động tới Vương Thiên Bình, vậy tức là tàn sát đồng liêu, là đại kỵ trong Quan Trung Hình Đường.

Lúc này ngay cả Trình Chu Hải cũng giật nảy mình, vội vàng lên tiếng khuyên nhủ: “Sở huynh! Tỉnh táo một chút! Đều là người mình, không cần náo loạn tới mức này!”

Lúc này Sở Hưu chỉ dùng ánh mắt âm u lạnh lẽo nhìn Vương Thiên Bình, giọng nói lạnh lùng: “Định đâm đao sau lưng ta, được. Nhưng ngươi phải chuẩn bị tâm lý gánh chịu lửa giận của ta. Giờ, ngươi đã chuẩn bị tốt chưa?”

Cảm nhận được ánh mắt âm lãnh của Sở Hưu, Vương Thiên Bình biến sắc. Đệ tử đời trước của Ân Bá Thông là Lệ Thiên Hào bị phế ngay trong tay Sở Hưu, đối phương đã có tiền án nặng tay như vậy rồi, vạn nhất giờ y nổi điên phế bỏ mình, vậy mình tới nói lý với ai đây?

Nhìn ánh mắt lạnh lẽo tới cực điểm của Sở Hưu, giọng điệu Vương Thiên Bình không còn cứng rắn nữa mà chuyển sang khép nép nịnh bợ: “Sở đại nhân, vừa rồi là ta bị mỡ heo che lòng, mong ngài không để ý. Miệng ta bẩn, mong Sở đại nhân ngài tha cho ta một lần.”

Thấy bộ dáng này của Vương Thiên Bình, Trình Chu Hải cùng Chung Bình đều âm thầm khinh thường, người này đúng là làm mất mặt Quan Trung Hình Đường bọn họ.

Khi đối mặt với cường địch có nhận thua cũng bình thường, nhưng khép nép xin tha như Vương Thiên Bình đúng là không có mấy.

Bạn cần đăng nhập để bình luận