Côn Luân Ma Chủ

Chương 98: Mầm mống oán hận

Từ đầu Sở Hưu đã không có ý định chỉ dùng sức mình hoàn thành nhiệm vụ diệt môn Nhạc gia này.

Mỗi ngày giết mười mấy người, cho dù giết cả năm cũng không giết hết người của Nhạc gia. Huống hồ không cần chờ đến một năm người của Thần Vũ Môn sẽ tới giúp đỡ.

Cho nên trong thời gian này tất cả những gì hắn làm đều chỉ để tạo bầu không khí khủng hoảng, tạo cảm giác đè nén, khiến Nhạc gia bắt đầu bùng nổ từ bên trong, cuối cùng chia năm sẻ bảy!

Giờ Sở Hưu đã chôn một mầm mống vào trong lòng Nhạc Đông Hành, một mầm mống có tên oán hận, tin rằng không bao lâu nữa hạt giống này sẽ nảy mầm.

Còn lúc này trong phòng, Nhạc Đông Hành ngồi đó tới nửa khắc đồng hồ, lúc này cánh cửa phòng mới bị đẩy ra, chưởng quỹ tự mang thức ăn lên ngắt đứt dòng suy nghĩ của Nhạc Đông Hành.

“Cút ra!”

Nhạc Đông Hành gầm lên một tiếng, cánh tay chưởng quỹ run lên lẩy bẩy, thiếu chút nữa làm rơi bát đĩa bên tay, vội vàng luống cuống lui ra bên ngoài.

Vị Nhạc tam gia này thái độ ngày thường không tính là hòa ái nhưng cũng không đến mức nóng nảy như hôm nay, chẳng lẽ mình làm gì không đúng, chọc tới vị lão gia này?”

Suy nghĩ bị ngắt đứt ngược lại khiến ánh mắt Nhạc Đông Hành lộ vẻ tàn nhẫn.

Sát thủ Thanh Long Hội kia nói không sai, bất công! Nhạc gia đối xử với hắn quá bất công, ngay một người ngoài cũng nhìn ra được.

Trong chín chi chính của Nhạc gia, chi thứ ba của hắn cống hiến nhiều nhất cho Nhạc gia. Vì sao đã không được làm gia chủ thì thôi giờ còn phải làm bia đỡ cho kẻ khác, tương lai còn phải thành bàng hệ?

Khoảng khắc này hắn đã đưa ra quyết định, hắn muốn ép cha thoại vị!

Cũng như sát thủ Thanh Long Hội vừa nói, thực lực Nhạc gia tại Lâm Trung Quận rất mạnh, cho dù toàn bộ Nhạc gia chết đi một nửa, vậy vẫn là đại thế gia tại Lâm Trung Quận này!

Thiên Tuyệt Địa Diệt Di Hồn Đại Pháp ảnh hưởng tới tinh thần và tâm chí đối phương, hơn nữa vừa rồi thậm chí không tính là ảnh hưởng, chỉ phóng đại dục vọng và suy nghĩ trong lòng Nhạc Đông Hành mà thôi.

Phóng đại đến mức hạt giống mà Sở Hưu gieo xuống đã hoàn toàn bộc phát, khiến Nhạc Đông Hành mất đi tỉnh táo trước kia, quyết định được ăn cả ngã về không!

Biến hóa này rất nhỏ, bản thân Nhạc Đông Hành cũng không phát giác, bởi đây chính là bản tâm của hắn.

Chỉ có điều, một số việc trước kia hắn chỉ dám tưởng tượng, giờ lại dám làm.

Sau khi quyết định, Nhạc Đông Hành không trì hoãn thêm một khắc nào nữa, trực tiếp tìm tới người các chi khác của Nhạc gia cùng môn khách của Nhạc gia.

Bị Sở Hưu giết mất hai Nội Cương cảnh, trước mắt người chỉ còn sáu cường giả Nội Cương cảnh, trong đó có ba là võ giả trực hệ của Nhạc gia.

Trừ chi trưởng ra, võ giả Nội Cương cảnh chín chi đều đứng về phía Nhạc Đông Hành, đồng thời cũng rất ấm ức vì hành động thiên vị chi trưởng của Nhạc Hạc Niên.

Còn ba võ giả Nội Cương cảnh, một trong đó là lão quản gia của Nhạc gia, trung thành tuyệt đối với Nhạc Hạc Niên chắc chắn sẽ không phản bội, cho nên Nhạc Đông Hành không định tìm hắn.

Hai người còn lại, một xuất thân chi phụ Nhạc gia, vốn luôn giấu mình, người còn lại vốn chính là hảo hữu giang hồ mà Nhạc Đông Hành kết giao, Trần Định Võ, được hắn kéo tới làm môn khách, chắc chắn sẽ đứng về phía hắn.

Ba người bọn họ đều được Nhạc Đông Hành mời đến, đều hơi nghi hoặc không biết Nhạc Đông Hành định làm gì.

Đóng cánh cửa thư phòng lại, Nhạc Đông Hành trầm giọng nói với ba người: “Chư vị, các vị cũng biết tình hình Nhạc gia ta rồi đấy, mọi chuyện đến nước này rốt cuộc là trách nhiệm của ai, ta cũng không cần nhiều lời. Chính vì tên Nhạc Lư Xuyên tham lam ngu ngốc, từ hôn thì đã đành còn nhất quyết đòi diệt Mục gia nên mới khiến sát thủ Thanh Long Hội tới đây.

Kết quả thì mọi người đều thấy, người của chi trưởng trốn trong khu nhà chính không tổn thương gì, chỉ chết người của chúng ta!

Chờ đến khi người của Thần Vũ Môn tới, Nhạc Lư Xuyên thông gia với bên Thần Vũ Môn, sau đó Nhạc gia sẽ hoàn toàn về tay chi trưởng định đoạn, những người chúng ta sẽ triệt để trở thành bàng hệ!”

Lão cửu của Nhạc gia nghe Nhạc Đông Hành nói vậy cũng gật đầu nói: “Tam ca nói rất đúng, ta đã sớm bất mãn với chuyện này, nhưng phụ thân đại nhân rõ là đang thiên vị bọn đại ca, chúng ta làm được gì đây?”

Ánh mắt Nhạc Đông Hành lộ vẻ tàn nhẫn nói: “Làm gì ư? Đương nhiên là ép cha thoái vị rồi!

Phụ thân đại nhân đã già, không còn nhuệ khí năm xưa, không nghĩ cách phát triển Nhạc gia mà chỉ một lòng nghênh đón Thần Vũ Môn, muốn phụ thuộc vào đại phái để phát triển Nhạc gia ta. Như vậy chỉ khiến đệ tử Nhạc gia ta càng ngày càng không còn nhuệ khí, cuối cùng chỉ nuôi thành một đám kém cỏi mà thôi!

Cho nên giờ chúng ta có thể để phụ thân đại nhân tạm thời thoái vị. Về phần sát thủ Thanh Long Hội kia, chẳng phải hắn muốn hoàn thành nhiễm vụ à? Vậy thì tốt, để hắn giết Nhạc Lư Xuyên cùng người của chi chính, cho hắn hoàn thành nhiệm vụ, nguy cơ của Nhạc gia ta cũng được giải quyết!”

Lời vừa nói ra, đám người ở đây ngoại trừ hảo hữu Trần Định Võ của Nhạc Đông Hành, hai người khác đều lộ vẻ kinh hãi.

Lão cửu Nhạc gia còn dễ nói, hắn cũng từng có suy nghĩ này, có điều lại bị hắn bót nát ngay lập tức, không như Nhạc Đông Hành hiện giờ dám nói ra miệng.

Võ giả Nội Cương cảnh xuất thân chi phụ Nhạc gia kia lại trực tiếp đứng lên: “Tam ca, chuyện hôm nay coi như ta không nghe thấy. Ta cũng sẽ không nói cho người thứ hai biết, cáo từ!”

Nói xong võ giả chi phụ kia đứng dậy định bỏ đi.

Mặc dù hắn là người của Nhạc gia, nhưng là chi phụ, loại chuyện lục đục của chi chính này, thậm chí mục tiêu còn là lão tổ của Nhạc gia, hắn thật sự không dám xen vào.

Đúng lúc này Nhạc Đông Hành đột nhiên nói: “Ai nói không liên quan tới ngươi? Chỉ cần ngươi đồng ý làm chuyện này với ta, từ nay về sau, con cháu Nhạc Bình ngươi sẽ là trực hệ Nhạc gia ta!”

Lời này vừa nói ra, Nhạc Bình kia lập tức dừng chân.

Dòng dõi của những chi phụ Nhạc gia mặc dù hơn trăm năm trước có thể cũng là chi chính Nhạc gia, nhưng theo người cầm quyền thay đổi hoặc huyết mạch phân tán, bọn họ đương nhiên thành chi phụ.

Mặc dù đều con cháu Nhạc gia, nhưng đãi ngộ của chi chính và chi phụ rất bất đồng, lời này của Nhạc Đông Hành đã khiến hắn động tâm.

Nhìn Nhạc Bình, Nhạc Đông Hành trầm giọng nói: “Phụ thân đã già, sẽ rất bảo thủ.

Ngày sau nếu ta trở thành gia chủ, vậy quy củ Nhạc gia cũng sẽ thay đổi. Sao phải phân chi chính chi phụ gì, đều là huyết mạch Nhạc gia ta, sao phải bất cận nhân tình như vậy?”

Nếu ta trở thành gia chủ, chỉ cần tộc nhân có thực lực, bất kể xuất thân hắn ra sao đều sẽ là trực hệ Nhạc gia ta!”

Lời này vừa nói ra, ngay cả Nhạc Bình cũng không nhịn được ngồi trở lại, có điều hắn vẫn chần chờ nói: “Tam ca, ngươi nói thật chứ?”

Nhạc Đông Hành cười cười nói: “Chẳng lẽ ta còn lừa người trước mặt những người khác sao?”

Mà lúc này lão cửu Nhạc gia lại chần chừ nói: “Tam ca, ngươi muốn ép cha thoái vị, nhưng trong đó có rất nhiều vấn đề.

Chỉ mình phụ thân đại nhân chúng ta đã chẳng đánh lại nổi, nếu chọc giận phụ thân đại nhân, rất có thể ông ấy sẽ hạ độc thủ phế bỏ chúng ta!

Còn nữa, nếu chúng ta giết người của chi trưởng, nhất là Nhạc Lư Xuyên kia, vậy làm sao nói được với Thần Vũ Môn?”

Nhạc Đông Hành thản nhiên đáp: “Đã là ép thoái vị, vậy quan trọng nhất chính là ép, thủ đoạn hèn kém một chút cũng không sao.

Chỗ này ta có độc vật cường đại của đất Xuyên Thục, không màu không vị, ngay cả Đường gia bảo đều dùng thứ này để luyện ám khí.

Thứ độc này không nguy hiểm tới tính mạng của Ngoại Cương cảnh nhưng lại áp chế lực lượng của người đó, chúng ta chỉ định ép cha thoái vị chứ không muốn giết cha, càng không muốn hủy toàn bộ Nhạc gia.

Về phần bên Thần Vũ Môn càng dễ nói. Chúng ta không thể giết người thì để sát thủ Thanh Long Hội kia đi mà giết. Dù sao hắn cũng phải hoàn thành nhiệm vụ cơ mà, giao cho hắn là vừa đẹp. Đến lúc đó nếu Thần Vũ Môn định gây sự chúng ta cứ đẩy sang Thanh Long Hội là được.

Bất luận bọn họ tới gây sự với dư nghiệt Mục gia hay gây sự với Thanh Long Hội, chuyện đó đều không liên quan tới chúng ta nữa. Chúng ta chỉ cần khóa cái miệng của mình cho kín là được.

Huống hồ nếu Nhạc Lư Xuyên chết đi, tâm tư kết giao với Thần Vũ Môn của phụ thân đại nhân cũng tắt. Trừ phi ông ấy muốn hủy toàn bộ Nhạc gia, nếu không Nhạc gia vẫn phải giao cho chúng ta quản lý!”

Thấy Nhạc Đông Hành đã nghĩ kỹ toàn bộ kế hoạch, mọi người xung quanh cũng đắn đo suy nghĩ, kok biết có nên đáp ứng không.

Trần Định Võ không nói gì, hắn trực tiếp ngồi xuống bên Nhạc Đông Hành.

Do kết giao với Nhạc Đông Hành nên hắn mới gia nhập Nhạc gia, giờ đương nhiên phải đứng về phe Nhạc Đông Hành.

Huống hồ nếu tương lai Nhạc Đông Hành trở thành gia chủ, cũng là chuyện tốt đối với hắn.

Lão cửu Nhạc gia cũng cắn răng nói: “Chuyện này không phải chúng ta có lỗi với chi trưởng trước mà là phụ thân cùng chi trưởng có lỗi với chúng ta! Không nghĩ cách khác thì trừ chi trưởng, tám chi khác của Nhạc gia đều sẽ bị sát thủ Thanh Long Hội kia giết tới không còn được mấy người!”

Cuối cùng võ giả Nội Cương cảnh chi phụ Nhạc Bình cũng gật nhẹ đầu đồng ý. Có thể trở thành trực hệ Nhạc gia, có thể nhận danh phận, vì vậy mà mạo hiểm một lần cũng đáng.

Nhạc Đông Hành trầm giọng: “Nếu đã quyết vậy chuyện này không nên chậm trễ, đêm mai ra tay!

Lão cửu ngươi đi liên hệ chi thứ năm cùng chi thứ tư, lão ngũ cùng lão tứ đều chết trong tay sát thủ Thanh Long Hội, món nợ này đương nhiên phải tính lên đầu chi trưởng!

Nhạc Bình, ngươi đi liên hệ với đệ tử chi phụ của Nhạc gia, uy vọng của ngươi trong chi phụ Nhạc gia là cao nhất.

Lão Trần, ngươi là người mạnh nhất trong số môn khách Nhạc gia ta. Bảy phần mười số môn khách Nhạc gia đều nằm dưới sự quản lý của ngươi, bất luận tài vật hay tài nguyên tu luyện, địa vị gì gì đều có thể lấy ra lung lạc bọn họ!

Chư vị, một khi việc này thành công, Nhạc gia ta chắc chắn thay trời đổi đất, trở thành Nhạc gia chỉ thuộc về chúng ta, không phải chịu uất ức nữa!”

Bạn cần đăng nhập để bình luận