Côn Luân Ma Chủ

Chương 1904: Cược một ván

“Không thể nào!”

Nghe xong Sở Hưu không buồn suy nghĩ, trực tiếp cự tuyệt.

Thật ra trả lại Đại Quang Minh Tự cũng chẳng có gì, nơi đó đã là một đống phế tích.

Huống chi lúc này Bắc Yên đang có ba vị Cổ Tôn và mười mấy thế lực Đại La Thiên, đã rất lộn xộn rồi, Sở Hưu chỉ có thể thiết lập một quy củ cho bọn họ trong phạm vi nhất định.

Nhưng Tu Bồ Đề Thiền Viện lại khác.

Tu Bồ Đề Thiền Viện vẫn hoàn chỉnh, hơn nữa còn có Tu Bồ Đề Bảo Thụ.

Tuy tạm thời Sở Hưu không cách nào sử dụng thứ này, nhưng mình không dùng với giao ra là hai chuyện khác nhau.

Tế Không trầm giọng nói: “Không thể thương lượng à?”

Sở Hưu lạnh nhạt đáp: “Tế Không đại sư vừa mở miệng đã đòi hai địa bàn của ta, đây là thái độ thương lượng à?”

Tế Không hít sâu một hơi, hắn biết ngay kết quả sẽ là như vậy.

Trước đó khi Thiên La Bảo Tự và Sở Hưu trở thành đồng minh, bọn họ đã biết tính cách của Sở Hưu, ương ngạnh vượt quá lẽ thường.

Nhưng khi đó bọn họ là đồng minh, khi đối mặt với Phạm Giáo, thái độ ương ngạnh của Sở Hưu càng khiến bọn họ vui mừng.

Nhưng bây giờ thái độ của Sở Hưu lại khiến Tế Không cảm thấy đau đầu.

Sắc mặt Tế Không trầm xuống, lạnh lùng nói: “Sở giáo chủ, theo ta biết, bây giờ ngươi đang đắc tội với không ít người.

Bên phía Phạm Giáo đã coi ngươi là mối họa lớn, phá hủy một điện của Phạm Giáo, đây là chuyện mà mấy ngàn năm rồi Thiên La Bảo Tự không làm được.

Còn có viện trưởng của Tinh Hà Võ Viện, Tinh Hà Tán Nhân - Mạnh Tinh Hà, ngươi giết huynh đệ kết bái của hắn là Diệp Duy Không, bây giờ hắn cũng đang muốn giết ngươi.

Hôm nay ngươi cự tuyệt điều kiện của ta, cũng là trở thành tử thù với Thiên La Bảo Tự, đắc tội với ba thế lực đứng đầu Đại La Thiên, Sở giáo chủ không cảm thấy áp lực à?”

Sở Hưu không để tâm nhún vai nói: “Rận nhiều rồi không sợ ngứa, nợ nhiều rồi thì không lo. Đắc tội hai với đắc tội ba thì khác nhau ở đâu? Dù sao bây giờ ta chẳng địch nổi bất cứ ai.

Cùng lắm thì ta trực tiếp thả vị kia ra, mọi người cùng toi là được.”

Thái độ vò mẻ không sợ sứt của Sở Hưu khiến lông mày Tế Không dựng ngược, nhưng cũng chẳng có cách nào.

Cuối cùng hắn thở dài một tiếng nói: ”Sở giáo chủ, nể tình ngày trước chúng ta đã từng kề vai chiến đấu, hôm nay bần tăng không muốn ép ngươi quá mức. Chúng ta đánh một trận, nếu bần tăng thắng, ngươi trả lại Đại Quang Minh Tự và Tu Bồ Đề Thiền Viện cho hai người bọn họ.

Nếu bần tăng thua, bây giờ ta sẽ lập tức rút lui, tuyệt đối không bước vào khu vực Nam Man nửa bước, ngươi thấy sao?”

Hành động này của Tế Không cũng là không còn cách nào.

Hắn là thất trọng thiên, Sở Hưu là ngũ trọng thiên, lúc này đưa ra đánh cược thậm chí còn có cảm giác ức hiếp người khác, làm hỏng thanh danh.

Nhưng bây giờ hắn đã là đâm lao thì phải theo lao.

Hư Vân và Rama vừa gia nhập Thiên La Bảo Tự, chưa nói tới chuyện không thể thực hiện yêu cầu giết Sở Hưu và diệt Côn Luân Ma Giáo, nếu ngay chuyện đoạt lại cả tông môn trước đây của bọn họ cũng không làm được, vậy Thiên La Bảo Tự có vẻ quá kém cỏi.

Nhưng bây giờ thái độ của Sở Hưu lại cực kỳ ương ngạnh, trong thời điểm này nếu còn cố ép, trừ phi mạnh bạo ra tay tiến đánh Côn Luân Ma Giáo, ngoài ra không còn cách nào khác. Có điều Thiên La Bảo Tự còn chưa điên cuồng tới mức đó.

Cho nên hắn đành phải khiêu chiến Sở Hưu trước mặt mọi người để giải quyết vấn đề này.

Thắng thì mọi chuyện đều dễ nói, thua thì cũng khiến Hư Vân và Rama chứng kiến mình đã bỏ công bỏ sức, ít nhất không khiến họ tâm tro ý lạnh.

Huống chi Tế Không không nghĩ rằng mình sẽ thua.

Tuy Sở Hưu có chiến tích giết bát trọng thiên, nhưng loại bát trọng thiên đã nhập ma như Diệp Duy Không thậm chí còn không có lý trí, không tính là bát trọng thiên bình thường.

“Nếu Tế Không đại sư có hứng thú, vậy xin lĩnh giáo xem Phật pháp của Thiên La Bảo Tự có sắc bén không.”

Trong Đại La Thiên, Sở Hưu chưa từng giao thủ với võ giả Thiên La Bảo Tự, dù sao bọn họ cũng là đồng minh ‘có quan hệ rất tốt’.

Người của hai bên đều lùi lại phía sau, Sở Hưu giơ tay lên nói với Sở Hưu: “Sở giáo chủ, mời ra tay trước.”

Hắn là Võ Tiên thất trọng thiên, xét theo bối phận cũng lớn hơn Sở Hưu nhiều, lúc này cũng ngại ra tay trước.

Sở Hưu không hề khách khí, ngay khi Tế Không vừa dứt lời, y đã xuất thủ, hơn nữa vừa ra tay là uy thế như trời long đất lở.

Trực tiếp thi triển Pháp Thiên Tượng Địa, đồng thời Thánh Ma Bất Diệt Thân cũng được khoác lên Pháp Thiên Tượng Địa.

Pháp tướng thần thông khổng lồ xuất quyền đánh xuống, uy thế như muốn phá tan thiên địa này, cơn bão lực lượng kèm theo thậm chí tạo thành một vòi rồng khổng lồ, trực tiếp đánh xuống!

Lông mày Tế Không dựng ngược, tên Sở Hưu kia này vừa ra tay đã vận dụng thần thông, đây là đấu pháp gì?

Tế Không chắp tay trước ngực, miệng niệm kinh văn, từng phật ấn chữ vạn hiện lên xung quanh, cuối cùng hợp lại làm một, hóa thành một phật ấn chữ vạn lớn cỡ vài trăm trượng che trên đỉnh đầu, chống lại quyền của Sở Hưu.

Lực lượng của Pháp Thiên Tượng Địa cộng thêm lực lượng của Thánh Ma Bất Diệt Thân, có thể nói đã phát huy đạo về lực lượng tới cực hạn, phật ấn chữ vạn lập tức tan vỡ.

Quyền của Sở Hưu không dừng lại, từng quyền từng quyền đánh xuống, đánh cho Tế Không chìm xuống lòng đất, khiến mặt đất chấn động. Lại vài quyền nữa, dưới đất đã xuất hiện một cái hố lớn cỡ vài trăm trượng!

Nhìn thân thể như ma thần của Sở Hưu, lần đầu tiên Hư Vân cảm thấy bất lực, cảm thấy tuyệt vọng.

Cho dù ngày trước Sở Hưu hủy diệt Đại Quang Minh Tự, hắn vẫn chưa thấy tuyệt vọng.

Khi đó Hư Từ liều mạng yểm hộ bọn họ rút lui, bằng không với tính cách của Hư Vân, sau khi bước vào cảnh giới Thiên Địa Thông Huyền, hắn sẽ tới liều mạng với Sở Hưu.

Xưa nay Hư Vân luôn là người có tâm chí cao hơn trời, lúc trước hắn cô đọng lĩnh vực chín tầng, thậm chí còn kiềm chế tu vi bản thân, muốn bước vào cảnh giới Thiên Địa Thông Huyền trong trạng thái hoàn hảo nhất.

Nhưng hôm nay chứng kiến Sở Hưu xuất thủ, cũng là lần đầu tiên hắn thật sự được thấy cường giả Võ Tiên ra tay, uy lực hủy thiên diệt địa đó khiến Hư Vân thật sự tuyệt vọng.

Thiên Địa Thông Huyền hoàn hảo thì đã làm sao? Trước mặt lực lượng vượt xa loài người này, vẫn yếu ớt như con sâu cái kiến.

Bây giờ nếu Sở Hưu tấn công Đại Quang Minh Tự, có lẽ chỉ một quyền thôi đã trực tiếp đánh nổi Đại Quang Minh Tự.

Ở phía khác, Rama hai mắt mở to không chớp tới một cái, quan sát lực lượng lan tỏa khi Sở Hưu ra tay.

So với cảm giác tuyệt vọng của Hư Vân, hắn càng hứng thú với lực lượng mà Sở Hưu thể hiện, đây là Võ Tiên ư?

Tuy hắn cũng có nội tình sánh ngang Võ Tiên, nhưng bây giờ thân thể của hắn còn chưa thể chịu nổi lực lượng đó, cho nên tạm thời không thể thi triển hoàn toàn.

Còn lúc này trong cái hố lớn bị Sở Hưu đánh ra, một tiếng niệm Phật vang vọng đất trời vang lên.

Một pháp tướng Địa Tạng Vương Bồ Tát nhô lên.

Địa Tạng Vương, trấn áp ngàn vạn ác quỷ địa ngục, có thể sánh ngang Phật Đà!

Bạn cần đăng nhập để bình luận