Côn Luân Ma Chủ

Chương 2022: Tứ Đại Ma Tôn

Thực lực như vậy đúng là cao hơn bọn họ một quãng, may là lúc trước bọn họ không ra tay.

Bên phía Hoàng Tuyền Thiên, Cố Khuynh Thành ngẩng đầu lên nhìn Thiên Hồn, trường kiếm chỉ lên trời. Chỉ một nhát đâm đơn giản như vậy nhưng sắc bén ngập trời, cứ như mặt trời lên ở phía đông xé tan màn đêm vô tận, cũng phá tan Thiên Ma Chưởng kia.

Tuy bây giờ thân hình Cố Khuynh Thành đã không phải là người, lực lượng của hắn cũng bắt nguồn từ Hoàng Tuyền Thiên.

Nhưng kiếm ý của hắn bất diệt, vẫn là kiếm ý cường đại năm trăm năm từng khiến Độc Cô Duy Ngã đổ máu, điểm này không hề mất đi.

Lúc này đám người Đạo Tôn cũng tự xuất thủ, đón đầu đối thủ của mình.

Tuy lần trước đám người Đạo Tôn bị Tứ Đại Ma Tôn đẩy lùi nhưng không nghĩa là thực lực của bọn họ không bằng Tứ Đại Ma Tôn. Chẳng qua khi đó bọn họ còn mơ mơ hồ hồ, không biết nên làm thế nào cho tốt nên mới lựa chọn kế sách bảo thủ nhất, rời đi trước rồi tập hợp lực lượng hai thế giới nghĩ cách.

Cho nên lần này ra tay, hai bên cùng đổi mục tiêu.

Trong Tứ Đại Ma Tôn, nếu xét theo sức chiến đấu đơn thuần thì Chiến Vũ Ma Tôn là mạnh nhất. Sức mạnh của hắn rất cường đại, thậm chí Thế Tôn cũng không phải đối thủ.

Cho nên lần này Chiến Vũ Ma Tôn được để lại cho Đạo Tôn đối phó. Với đủ loại bí pháp của Tam Thanh Điện và nội tình thâm hậu của Đạo Tôn, đối phó với Chiến Vũ Ma Tôn sẽ có nhiều thủ đoạn biến hóa hơn.

Lần này Thế Tôn nghênh tiếp Vô Tâm Ma Tôn.

Lực lượng của Vô Tâm Ma Tôn không mạnh bằng Chiến Vũ Ma Tôn, nhưng đấu pháp của hắn lại hung hãn không sợ chết, chiêu nào cũng như muốn đồng quy vu tận với đối thủ.

Năm trăm năm trước loại đấu pháp điên cuồng này đã rất khó đối phó, không ai muốn làm đối thủ của kẻ điên như vậy.

Còn bây giờ bản thân Vô Tâm Ma Tôn đã ‘chết’ một lần, hắn càng không quan tâm tới tử vong, ra tay cũng điên cuồng hơn hẳn năm trăm năm trước.

Công pháp luyện thể của Thiên La Bảo Tự độc bộ khắp Đại La Thiên, lúc này Thế Tôn triển khai Bất Diệt Kim Thân, trực tiếp giao chiến với Vô Tâm Ma Tôn, hắn muốn xem xem cuối cùng ai kiệt sức trước.

Lão man vương lại đối đầu với Thiên Khốc Ma Tôn.

Trong Tứ Đại Ma Tôn, sức chiến đấu của Thiên Khốc Ma Tôn là yếu nhất nhưng thủ đoạn lại nhiều nhất.

Trận đạo khí đạo bói toán, đủ loại đủ thứ, tầng tầng lớp lớp.

Có điều, tuy hắn vận dụng được nhiều thứ trong chiến đấu nhưng uy lực lại không đủ.

Lão man vương vừa tu luyện võ đạo của nhân tộc, lại vừa có thể chất cường đại sánh ngang ma thần. Dùng lực phá pháp, đối đầu với Thiên Khốc Ma Tôn cũng có ưu thế nhất định.

Còn Hồng Liên Ma Tôn cuối cùng do Mạnh Tinh Hà đối phó.

Chi phái Tinh Hà Tán Nhân có nhiều bí thuật, bản thân Mạnh Tinh Hà cũng rất bình tĩnh, tâm tư kín đáo, ảnh hưởng của Hồng Liên Nghiệp Hỏa đối với hắn nhỏ hơn so với những người khác.

Hơn nữa trước khi khai chiến thật ra Mạnh Tinh Hà đã bảo Mai Khinh Liên thi triển Hồng Liên Nghiệp Hỏa, nghiên cứu đặc tính của nó một chút, cũng có đôi chút tự tin sẽ đối phó được với Hồng Liên Ma Tôn.

Các đệ tử Côn Luân Ma Giáo khác cũng được Sở Hưu ra lệnh xung phong. Nhưng Lục Giang Hà lại vừa đánh vừa nhìn về phía Hồng Liên Ma Tôn.

Lại được gặp Hồng Liên Ma Tôn, tuy hắn rất kích động nhưng không đợi Lục Giang Hà mở miệng, hắn đã phát hiện ánh mắt Hồng Liên Ma Tôn không đúng.

Trống rỗng và hờ hững, đây không phải Hồng Liên Ma Tôn trong trí nhớ của hắn.

“Kẻ trong Hoàng Tuyền Thiên không phải giáo chủ.” Lục Giang Hà đột nhiên lẩm bẩm.

Lúc này Sở Hưu đang chuẩn bị nghênh chiến Thẩm Thương Võ, nghe Lục Giang Hà nói vậy y hỏi: “Ngươi nói cái gì?”

Giơ tay quất bay một bộ xương trước mặt, Lục Giang Hà hừ lạnh nói: “Tuy Độc Cô giáo chủ rất lạnh lùng, nhưng hắn sẽ không biến đám người Hồng Liên thành con rối.

Năm trăm năm đã qua, bây giờ Độc Cô giáo chủ đã không phải Độc Cô giáo chủ năm trăm năm trước. Năm trăm năm đủ khiến con người thay đổi.”

Lời nói của Lục Giang Hà mang rõ vẻ oán trách, có lẽ bất mãn Độc Cô Duy Ngã đã biến Tứ Đại Ma Tôn, hay nên nói riêng Hồng Liên Ma Tôn, thành con rối chỉ biết chiến đấu. Nhưng sau khi nghe xong ánh mắt Sở Hưu lại lóe lên sắc thái lại, đột nhiên nghĩ ra điều gì đó.

Lúc này Thẩm Thương Võ cũng lao thẳng về phía Sở Hưu, trường kiếm điểm nhẹ, từng gợn sóng xuất hiện, kiếm phá thương khung, xuyên qua thời gian và không gian tới trước mặt Sở Hưu!

Kiếm Hoàng Thẩm Thương Võ, đại tông sư kiếm đạo năm trăm năm, gần với Cố Khuynh Thành.

Sau khi Độc Cô Duy Ngã tới Đại La Thiên, ngay cả Vô Tâm Ma Tôn cũng chết dưới tay hắn, có thể thấy thực lực của hắn mạnh hơn Tứ Đại Ma Tôn một bậc.

Từ sau khi bước vào cửu trọng thiên, đây là lần đầu tiên Sở Hưu ra tay, nhưng lần này y đã không cần làm quen với lực lượng.

Sở Hưu giơ ngón tay điểm nhẹ về phía trước, toàn bộ thiên địa như bị phân hóa thành hai cực, một âm một dương, hai loại lực lượng trùng điệp cọ xát. Một tiếng nổ lớn vang lên, âm dương nổ tung thành hư không, trực tiếp phá tan kiếm ý.

Loại thần thông cấp bậc Thiên Địa Ma Bàn nay lại được Sở Hưu thi triển cực kỳ nhẹ nhàng, một chỉ là một luồng thần thông.

Lần này ngay cả đám người Đạo Tôn đang giao chiến kịch liệt với Tứ Đại Ma Tôn cũng không thể không nhìn sang phía Sở Hưu.

Bọn họ cũng cảm giác được khi Sở Hưu hội tụ khí vận bước lên cửu trọng thiên.

Nhưng bọn họ không hiểu, rõ ràng Sở Hưu chỉ vừa đạt tới cửu trọng thiên, nhưng chiến lực của y lại cường đại tới thái quá.

Thực ra lần này Sở Hưu phải cám ơn Mạnh Tinh Hà.

Bây giờ Sở Hưu không chỉ đi lên một con đường khác với Độc Cô Duy Ngã, còn đi lên một con đường xưa nay chưa từng có.

Ngưng tụ khí vận của một thế giới bước lên cửu trọng thiên. Đây là điều mà các thế hệ võ giả từ xưa tới nay chưa từng làm được. Còn Sở Hưu làm được, cũng nhận được lợi ích khó lòng tưởng tượng.

Rốt cuộc cửu trọng thiên đỉnh phong là gì? Mạnh Tinh Hà trả lời là nắm giữ triệt để quy tắc, biến không thể thành có thể.

Còn bây giờ đáp án của Sở Hưu là, cửu trọng thiên đỉnh phong chính là cực hạn của thiên địa này, bản thân quy tắc đã ở trong thiên địa này, đã đủ cường đại, vì sao phải thay đổi chúng?

Thân hình Thẩm Thương Võ hơi động, kiếm khí cuốn ngược xung quanh, hóa thành ngàn vạn luồng kiếm khí chém về phía Sở Hưu, như phủ kín thiên địa. Tất cả mọi chỗ mà ánh mắt nhìn được đều bị kiếm khí che phủ.

Sở Hưu giơ tay kết ấn, như ôm cả thiên địa, trong hư không bỗng có một gợn sóng, nhanh chóng co rút lại, tái diễn hỗn độn!

Dưới Tạo Hóa Hồng Lô, tất cả kiếm khí đều tan rã.

Phá Trận Tử rời vỏ, tiếp đó Sở Hưu xuất đao chém xuống. Nhưng đao này không phải Hồng Trần Phiêu Miểu Trảm, cũng không phải Thôn Thiên mà như dùng cả thiên địa làm đao, bao dung tất cả mọi lực lượng, chém ra một đao chí cường.

Đao thế vô hình, đao ý cũng vô hình, nhưng dưới đao này, sơn hà vỡ vụn, mây mù bốc lên.

Trời là càn, đất là khôn.

Đao này của Sở Hưu tên là Càn Khôn!

Bạn cần đăng nhập để bình luận