Côn Luân Ma Chủ

Chương 1330: Vô địch! 2

Nhưng ngay một khắc sau, phật quang lại tràn ngập quanh người Sở Hưu, pháp tướng Đại Nhật Như Lai hiển hiện, Vô Sắc Định Đại Thủ Ấn giáng xuống, vặn vẹo không gian thiên địa. Chỉ trong chốc lát đã hỏa giải hoàn toàn lực lượng của đòn thế kia.

Nam Cung Vệ Vũ chỉ muốn nổi điên, lại là chiêu này!

Có trời mới biết vì sao một tên ma đầu hung uy hiển hách như Sở Hưu lại biết võ công Phật môn cương mãnh hùng hồn tới cực hạn như vậy?

Nhưng Nam Cung Vệ Vũ không ngờ là, chiêu Vô Sắc Định Đại Thủ Ấn lần này của Sở Hưu còn mạnh hơn lúc y đối phó với Hách Liên Trường Phong.

Khi đó Sở Hưu ra tay ứng phó với cả hai người Hách Liên Trường Phong và Thủ Chân Tử, còn bây giờ y chỉ ra tay với mình Nam Cung Vệ Vũ.

Dưới ánh Phật quang vô tận vặn vẹo tiêu trừ, thanh thần binh Phương Thiên Họa Kích trong tay Nam Cung Vệ Vũ ầm ầm vỡ vụn!

Nam Cung Vệ Vũ còn chưa kịp xót thương, Sở Hưu đã bước ra bước bước, tiến tới trước mặt hắn, một quyền lấp lóe ngọn lửa diệt thế đánh xuống, xen lẫn là quyền ý của Sơn Hải Quyền Kinh, phá sơn lấp bể!

Trên tay Nam Cung Vệ Vũ, cương khí màu đỏ hóa thành hỏa long gầm thét, nghênh đón chiêu quyền của Sở Hưu.

Nhưng một khắc sau con hỏa long đã bị ngọn lửa diệt thế thôn tính, chiến giáp trên người hắn còn không chịu nổi lực lượng từ chiêu quyền của Sở Hưu, vỡ tan thành từng mảnh, bản thân cũng bị đánh hộc máu, bay ngược về phía sau!

Thời khắc này, binh sĩ Vũ Lâm Quân bên dưới thấy đại tướng quân của mình bị Sở Hưu đánh hộc máu, chuyện này là đả kích cực lớn đối với tinh thần bọn họ, thậm chí đã có người bỏ trốn.

Nếu không phải quân kỷ của Vũ Lâm Quân rất nghiêm khắc, thậm chí bọn họ đã bắt đầu tan tác.

“Trung quân yểm hộ, rút lui!”

Nam Cung Vệ Vũ che ngực gầm lên.

Hách Liên Trường Phong đã bỏ chạy, Thủ Chân Tử sinh tử chưa rõ, hắn không định tái chiến.

Sở Hưu không đuổi theo Nam Cung Vệ Vũ mà quay đầu lại nhìn về phía Thủ Chân Tử đang bị vô số ngọn lửa diệt thế bao phủ. Một khắc sau, ánh sáng Thuần Dương nóng rực từ trong vòng vây của ngọn lửa diệt thế lao ra, hóa thành một luồng kiếm quang bay về phía xa, chính là Thủ Chân Tử. Nhưng rốt cuộc hắn trả giá lớn đến đâu, không ai biết được.

Ba người bỏ chạy theo ba hướng, Sở Hưu không đuổi, y cũng thở dài một tiếng.

Liên tục sử dụng Thiên Địa Giao Chinh Ma Đỗng Thiên Khốc Đại Bi Chú và đao ý Phá Tự Quyết, còn trong thời gian ngắn một chọi ba, đối với Sở Hưu cũng là tiêu hao không nhỏ.

Có cố truy sát cũng không có ý nghĩa gì, cùng lắm chỉ bắt được có một. Còn bên phía Quan Trung Hình Đường còn có rất nhiều chuyện rối rắm cần xử lý.

Lúc này Quan Trung Hình Đường bên dưới đã hoàn toàn chiến thắng.

Sở Hưu giao chiến với ba cường giả Chân Hỏa Luyện Thần, tuy Chử Vô Kỵ đã thụ thương nhưng vẫn còn sức chiến đấu, lại thêm nhân số của Quan Trung Hình Đường đông đảo hơn, cho dù là đánh đấm bừa bãi không có trận hình nhưng hiệu quả vẫn không tệ.

Sắc mặt Chử Vô Kỵ tái nhợt đi tới, ánh mắt hắn nhìn về phía Sở Hưu đã hết sức kinh ngạc.

Trước đó trong Nguyên Thủy Ma Quật, Sở Hưu xuất đao ép lui Hư Từ đã rất kinh khủng rồi, nhưng lúc đó thời gian quá ngắn, không thể đánh giá thực lực thật sự của Sở Hưu.

Kết quả bây giờ một mình Sở Hưu chọi ba, còn đánh cả ba trọng thương. Chuyện này thật quá khủng khiếp.

Nếu ba người này chỉ là cỡ Tôn gia lão tổ hay Lục gia lão tổ thì cũng thôi, nhưng ba người này không ai là hạng dễ đối phó, sức chiến đấu là đỉnh cao trong cùng cảnh giới, nhưng vẫn bị Sở Hưu áp đảo. Thật quá kinh khủng!

Sau trận chiến này Quan Trung Hình Đường và Vũ Lâm Quân cũng tổn thất không nhỏ, xem sắc mặt Chử Vô Kỵ chắc cũng đã bị thương.

Sở Hưu đưa một bình đan dược ra nói: “Thương thế có nghiêm trọng không? Ngụy lão đâu?”

Chử Vô Kỵ nhận bình đan dược, lắc đầu nói: “Không quá nặng, lúc này Ngụy lão đang ở bên Ngụy Quận, đây cũng là khu vực tấn công trọng điểm của Đông Tề.

Nhưng ba nhánh quân trong Trấn Quốc Ngũ Quân cộng thêm cao thủ Cung Phụng Đường hoàng thất đã chuẩn bị sẵn ở nơi đó, chắc sẽ thoải mái hơn nhiều.”

Nói xong, Chử Vô Kỵ tặc lưỡi thở dài nói: “Có lẽ bây giờ thực lực của ngươi đã rất gần với cảnh giới Thiên Địa Thông Huyền? Chân hỏa luyện thân kết hợp với Chân Hỏa Luyện Thần, hai bên hợp nhất thật quá khủng khiếp, làm ta cũng muốn thử một phen.”

Đương nhiên Chử Vô Kỵ chỉ nói miệng như vậy thôi, hắn có điên mới làm chuyện như vậy.

Không có đại nghị lực thì không thể luyện thành Chân Hỏa Luyện Thần, thật ra Sở Hưu có thể tu luyện thành công đa số là dựa vào cơ duyên khí vận.

Nếu người khác cũng như vậy, bị người ta đánh thành tro mà không chết, khi tái tạo thân thể cũng có thể tu luyện thành công chân hỏa luyện thân.

“Cảnh giới Thiên Địa Thông Huyền không dễ đối phó, đến cảnh giới của ngươi và ta, mỗi bước là một tầng trời, khác biệt một trời một vực, chẳng dễ gì mà vượt qua được.”

Chử Vô Kỵ nói: “Nhưng trong mắt ta, ít nhất ngươi đã vượt qua nửa tầng trời.”

Sau khi hàn huyên hai câu, Chử Vô Kỵ đi theo Sở Hưu vào trong Quan Trung Thành.

Bọn Tiêu Tập đang kiểm kê tổn thất của Quan Trung Hình Đường, sau khi thấy Sở Hưu đến đều cung kính thi lễ.

Sở Nguyên Thăng cũng thấy Sở Hưu, thần sắc của hắn hơi lúng túng vì hắn không biết nên gọi Sở Hưu ra sao.

Tuy hắn quen Sở Hưu từ sớm, trước đây Sở Hưu còn lợi dụng hắn, nhưng Sở Nguyên Thăng không thật sự thù hận Sở Hưu.

Dù sao lợi ích của hắn không bị tổn hại, thậm chí nhận được chức vị của phụ thân năm xưa, uy thế của Quan Trung Hình Đường cũng lớn hơn trước đây.

Nhưng khi đó hắn là đại ca của Sở Hưu, còn bây giờ Sở Hưu không phải bộ đầu giang hồ trong Quan Trung Hình Đường năm xưa mà là kiêu hùng Ma đạo, là chí tôn khống chế toàn bộ nhân sĩ võ lâm Bắc Yên.

Thậm chí có thể nói phụ thân của hắn trong thời đỉnh phong cũng không mạnh bằng Sở Hưu hiện giờ.

Lúc trước Sở Cuồng Ca liều mạng với La Thần Quân của Thiên Môn, cũng phải dùng tính mạng của bản thân mới khiến La Thần Quân trọng thương.

Nhưng bây giờ Sở Hưu đã có thể giết chết thần tướng Thiên Môn, chênh lệch không hề nhỏ.

Không đợi Sở Nguyên Thăng nói gì, Sở Hưu đã tới chắp tay nói: “Đại ca có khỏe không? Lần này là ta tới chậm, nếu ta tới sớm hơn không chừng Quan Trung Hình Đường đã không mất mấy thành trì kia.”

Thấy thái độ của Sở Hưu với mình không khác gì trước kia, Sở Nguyên Thăng cũng thở phào một hơi, còn hơi cảm động.

“Sở huynh đệ đừng tự trách, ngươi tới rất đúng lúc. Thật ra Quan Trung Hình Đường cũng không tổn thất gì.

Trước đó chúng ta cũng biết với lực lượng của Quan Trung Hình Đường nếu phân tán ra đối đầu với đại quân của Đông Tề thì không khác gì châu chấu đá xe.

Cho nên khi đại quân của Đông Tề áp sát biên giới, chúng ta đã rút hết nhân thủ về. Mấy thành trì mà Đông Tề chiếm cứ chỉ là thành không mà thôi.

Lại thêm Đông Tề cũng muốn chiếm giữ triệt để khu vực Quan Trung, cho nên không làm khó các thế lực võ lâm và bách tính.”

Sở Hưu gật đầu nói: “Như vậy cũng tốt, đợi thống kê thương vong xong chúng ta cùng bàn bạc.

Vũ Lâm Quân rút lui nhưng không nghĩa là chúng ta đã an toàn. Đông Tề không phải chỉ có mình Vũ Lâm Quân.”

Bạn cần đăng nhập để bình luận