Côn Luân Ma Chủ

Chương 1840: Chạy theo như vịt 2

Nhưng Sở Hưu cũng không ngại nhiều người.

Trong Đại La Thiên, Côn Luân Ma Giáo không hề nhỏ hơn hạ giới.

Còn những tiểu môn phái tiểu thế gia muốn gia nhập Côn Luân Ma Giáo cũng có thể trở thành thuộc hạ, chỉ cần thể hiện xuất sắc, gia chủ chưởng môn còn có thể làm Ma Sứ của Côn Luân Ma Giáo, đệ tử cũng có thể chính thức gia nhập Côn Luân Ma Giáo.

Thật ra phương pháp này tuy có thể khiến thực lực của Côn Luân Ma Giáo tăng vọt trong thời gian ngắn nhưng tai hại cũng rất rõ ràng.

Đó chính là bọn họ thiếu trung thành đối với Côn Luân Ma Giáo.

Nhưng chuyện này cũng không quan trọng, cả Độc Cô Duy Ngã năm trăm năm trước hay Sở Hưu hiện giờ, xưa nay yêu cầu của bọn họ đối với thuộc hạ không phải trung thành mà là nghe lời và năng lực.

Thời đỉnh phong của Côn Luân Ma Giáo năm trăm năm trước, dưới trướng có vô số thế lực phụ thuộc nhưng nào ai dám làm phản?

Chỉ tới khi Côn Luân Ma Giáo bị hủy diệt mới có một số thế lực phụ thuộc phản bội Côn Luân Ma Giáo, nhưng tương tự vẫn có một số thế lực phụ thuộc trung thành tuyệt đối, ví dụ như Âm Ma Tông.

Đối với Sở Hưu, như vậy là đủ.

Khi y có mặt, uy danh của y có thể áp chế đám người này.

Khi y không có mặt, nếu Côn Luân Ma Giáo còn không thể áp chế đám người này, vậy chứng minh Côn Luân Ma Giáo đã từ thịnh sang suy, bản thân đã là lầu cao sắp đổ. Cho nên khi đó bọn họ có trung thành cũng vô dụng.

Khi Sở Hưu tuyên bố những lời này, toàn bộ Đông Vực đều sôi trào.

Không có định kiến về môn phái, không quan tâm tới xuất thân, thậm chí ngươi muốn đưa toàn bộ gia tộc hay thế lực gia nhập dưới trướng vào cũng được, còn không ảnh hưởng tới truyền thừa của bản thân, điều kiện hậu đãi như vậy có thể thu hút rất nhiều võ giả.

Những võ giả tán tu bị những đại phái đỉnh cấp như Lăng Tiêu Tông chướng mắt đã bắt đầu lên đường tới khu vực Nam Man.

Còn có một số môn phái nhỏ gia tộc nhỏ thường xuyên bị đại phái chèn ép cũng quyết định gia nhập Côn Luân Ma Giáo, gia nhập dưới trướng Sở Hưu, đổi lại một chỗ dựa.

Trong Cửu Phượng Kiếm Tông ở Phương Lâm Quận, Lâm Phượng Vũ đọc tin tức liên quan tới Côn Luân Ma Giáo, thần sắc kiên định nói với Lâm Nhai Tử: “Phụ thân, con quyết định đưa toàn bộ Cửu Phượng Kiếm Tông vào Côn Luân Ma Giáo, trở thành thế lực phụ thuộc của Côn Luân Ma Giáo, ta cũng muốn gia nhập Côn Luân Ma Giáo.”

Lúc này Lâm Phượng Vũ đã có tu vi cảnh giới Chân Hỏa Luyện Thần, hơn nữa thiên phú của cô rất xuất chúng, lúc này đã đạt tới cảnh giới Chân Hỏa Luyện Thần đỉnh phong, thậm chí chiến lực còn mạnh hơn phụ thân Lâm Nhai Tử.

Cho nên thời gian gần đây, thật ra Lâm Nhai Tử đã từ từ về hưu, giao Cửu Phượng Kiếm Tông cho con gái mình xử lý.

Cửu Phượng Kiếm Tông từng gặp biến cố lớn, suy nghĩ của Lâm Nhai Tử cũng đã thay đổi.

Nam nữ thì sao? Hắn không có con trai cũng chẳng có đệ tử thành tài, chỉ có một cô con gái xuất sắc, cho nên hắn đã quyết định chính thức giao Cửu Phượng Kiếm Tông cho Lâm Phượng Vũ.

Sau khi nghe xong, Lâm Nhai Tử thở dài một tiếng nói: “Gia nhập thì cũng được, bây giờ con cứ quyết định cho Cửu Phượng Kiếm Tông là được. Nhưng con gái à, con còn chưa quên Sở đại nhân đó ư?”

Lâm Phượng Vũ lắc đầu, thần sắc kiên nghị nói: “Con để Cửu Phượng Kiếm Tông gia nhập Côn Luân Ma Giáo không phải vì Sở đại nhân mà vì chính Cửu Phượng Kiếm Tông chúng ta.

Cửu Phượng Kiếm Tông ta không phải mạnh nhất ở Phương Lâm Quận, sau khi gia nhập Côn Luân Ma Giáo cũng coi như có chỗ dựa.

Ngoài ra truyền thừa của Cửu Phượng Kiếm Tông ta chỉ có hạn, con muốn bước vào cảnh giới Thiên Địa Thông Huyền thì chỉ có thể dùng thời gian tích cóp.

Nhưng nếu con gia nhập đại phái như Hoàng Thiên Các, chắc chắn sẽ phải từ bỏ Cửu Phượng Kiếm Tông, chỉ có Côn Luân Ma Giáo là không hạn chế điều này.

Đối với cả con và Cửu Phượng Kiếm Tông, gia nhập Côn Luân Ma Giáo mới là lựa chọn chính xác nhất.”

Lâm Phượng Vũ ngoài miệng thì nói đạo lý rõ ràng, nhưng rốt cuộc trong lòng cô nghĩ thế nào, chỉ có chính cô biết.

Còn bất luận nguyên nhân ra sao, toàn bộ Đông Vực đều sôi trào vì quyết định thành lập Côn Luân Ma Giáo. Chỉ trong một tháng các đại phái đều đã tới khu vực Nam Man, cùng lúc đó ba vực còn lại cho dù quan hệ tốt xấu như thế nào cũng làm theo thông lệ, phái người đến dự lễ.

Biên giới của Thương Ngô Quận, khu vực Nam Man.

Nơi này đã không phải rừng rậm với cây cỏ rậm rạp, dã thú tràn lan như lúc Sở Hưu tới đây trước kia, mà đã được Côn Luân Ma Giáo mở từng con đường lớn.

Các bộ lạc xung quanh cũng chịu uy hiếp của bộ lạc Hắc La, lại được Sở Hưu cung cấp một số tài nguyên cho đi sâu vào trong rừng, ngược lại tạo thành một tấm bình phong cho Côn Luân Ma Giáo.

Từng cung điện lầu các đột ngột mọc lên từ mặt đất, không những không có cảm thấy bỡ ngỡ, thậm chí còn có cảm giác man hoang thê lương.

Một số võ giả Đông Vực đi lại trên con đường lớn, nhìn những kiến trúc xung quanh, còn có từng đội ngũ đệ tử Côn Luân Ma Giáo mặc áo đen thần sắc lạnh lẽo, mang sát khí cực kỳ nồng đậm, không khỏi rét run.

Trước đó bọn họ còn tưởng Sở Hưu thành lập Côn Luân Ma Giáo là vì thực lực của hắn tăng vọt, nảy sinh ý đồ này.

Nhưng sau khi chứng kiến những kiến trúc và cung điện ở Nam Man, còn có những võ giả mà y bồi dưỡng, đây đâu phải thứ có thể chuẩn bị trong lúc gấp gáp?

Hiển nhiên từ rất lâu trước đó, khi Sở Hưu còn là đệ tử của Hoàng Thiên Các, khi y còn liều mạng chém giết vì Hoàng Thiên Các, thật ra y đã có ý định tự lập!

Từ điểm này, bọn họ cũng có thể nhìn ra Sở Hưu kia có tâm cơ cực kỳ thâm trầm, ngoài ra y có thể chịu đựng tới tận cùng, không trở mặt với Hoàng Thiên Các, thậm chí cuối cùng Hoàng Thiên Các còn đích thân tới chúc mừng Côn Luân Ma Giáo thành lập, chuyện này đúng là khó tưởng tượng.

Đúng lúc này, mọi người lại phát hiện phía trước có tranh chấp.

Một võ giả mặc hoa phục la hét với thủ vệ của Côn Luân Ma Giáo, có vẻ rất bất mãn.

“Côn Luân Ma Giáo các ngươi làm vậy là có ý gì? Sở đại nhân nói hoan nghênh những môn phái nhỏ chúng ta tới gia nhập, kết quả các ngươi còn không cho chúng ta vào cửa, có phải các ngươi coi thường Lâm Kỳ Giang gia ta không?”

Đệ tử thủ vệ Côn Luân Ma Giáo vẫn khá kiềm chế, biết hôm nay là ngày đẹp để Côn Luân Ma Giáo bọn họ khai tông lập phái ở Đại La Thiên, cho nên không muốn làm lớn chuyện.

Phải biết hắn là lão nhân theo Sở Hưu từ khi còn ở Thanh Long Hội, liên tiếp nam chinh bắc chính phía sau Sở Hưu. Dưới hạ giới nếu có ai dám nói năng với hắn như vậy, hắn đã sớm tát thẳng tay.

Nhưng ở nơi này, hắn đành phải kiên nhẫn giải thích: “Giang gia chủ, Côn Luân Ma Giáo ta hoan nghênh tất cả mọi người tới dự lễ, nhưng hôm nay là đại điển khai tông lập phái của Côn Luân Ma Giáo a, không chỉ có võ giả Đông Vực đến đây, người của các đại phái của ba vực khác cũng sẽ tới, cho nên không chứa nổi nhiều người như vậy.

Nếu Giang gia các ngươi chỉ có mấy người tới thì cũng thôi, nhưng các ngươi đưa cả trăm người tới, làm sao ta có thể cho các ngươi vào hết được?

Toàn bộ Thương Ngô Quận đều là địa bàn của Côn Luân Ma Giáo ta, Giang gia chủ có thể dẫn vài tâm phúc vào, để những người còn lại tạm thời nghỉ ngơi ở Thương Ngô Quận là được.”

Bạn cần đăng nhập để bình luận