Côn Luân Ma Chủ

Chương 1716: Bằng hữu của Phật môn, ghét ác như thù 1

Sở Hưu đột nhiên xuất thủ, không chỉ Thương Thiên Lương ngây ngốc, ngay cả hòa thượng Pháp Minh cũng ngạc nhiên.

Trước đó thấy một luồng Đại Nhật Như Lai Ấn đánh xuống, hòa thượng Pháp Minh trong lúc tuyệt vọng còn tưởng có đồng môn của Thiên La Bảo Tự tới cứu mình, không ngờ lại là một võ giả xa lạ.

Nhìn bộ dạng Sở Hưu, y tuyệt đối không phải người trong Thiên La Bảo Tự, nhưng vì sao lại tới cứu hắn, vì sao lại biết công pháp của Phật môn?

Nhưng ngay lúc này, ba võ giả Phạm Giáo thấy gương mặt Sở Hưu, đầu tiên là sửng sốt, tiếp đó kinh ngạc nói: “Sở Hưu! Hóa ra là ngươi!”

Người của Phạm Giáo nhận ra Sở Hưu không phải vì danh tiếng Sở Hưu đã lớn tới mức kinh động Tây Vực mà vì trước đó Tân Già La đã nói với bọn họ, phải chú ý tới Sở Hưu. Nếu phát hiện tung tích của Sở Hưu, nhiều người thì giết, ít người thì trốn, nếu bắt sống được thì tốt nhất, không thì phong ấn chân linh của y, mang đầu về.

Tân Già La biết thực lực của Sở Hưu, cho nên ý của hắn là tập trung một nhóm võ giả Thiên Địa Thông Huyền, đông thì vây giết Sở Hưu, ít thì trực tiếp bỏ trốn là được.

Nhưng ba người này lại hiểu sai ý của Tân Già La hay có thể là Tân Già La nói chưa đủ rõ ràng.

Theo bọn họ thấy bên phía mình đang có tới ba người, rõ ràng nhân số đã ‘rất nhiều’ còn bên phía Sở Hưu chỉ có một mình cộng thêm hòa thượng Pháp Minh đã trọng thương, chắc chắn bọn chúng là bên ‘ít người’ rồi.

Võ giả với lĩnh vực ngàn con rắn lớn kia cười lạnh nói: “Sở Hưu, ngươi có biết Tân Già La đại nhân cũng đang tìm ngươi hay không? Chúng ta không tới gây chuyện với ngươi thì thôi, hôm nay ngươi lại chủ động tới cửa.

Cũng tốt, chúng ta giải quyết tên hòa thượng Pháp Minh kia, đồng thời giải quyết luôn nhà ngươi!”

Lúc này Phạn văn vàng kim quanh người hòa thượng Pháp Minh đã tan vỡ phân nửa. Hắn cắn răng chống đỡ nói: “Vị thí chủ này, ngươi và Phạm Giáo có thù oán? Bọn chúng người đông thế mạnh, hiện tại bần tăng đã là nỏ mạnh hết đà, không còn nhiều chiến lực, ngươi nên đi đi.

Bần tăng ở lại đây ngăn cản bọn chúng, chỉ mong ngày sau thí chủ gặp được người của Thiên La Bảo Tự ta, báo tin ta đã chết cho bọn họ, để bọn họ báo thù cho bần tăng!”

Hòa thượng Pháp Minh không nhận ra Sở Hưu, nhưng theo hắn thấy, Sở Hưu ra tay ngay thời khắc nguy cấp, hơn nữa còn sử dụng công pháp Phật môn, cũng có thù với Phạm Giáo, vậy chắc chắn là người bên phía hắn. Cho nên hắn cũng vô thức có hảo cảm với Sở Hưu, không đành lòng chứng kiến Sở Hưu mất mạng tại đây.

Sở Hưu mỉm cười nói: “Chuyện này thì tại hạ không làm được, Pháp Minh đại sư nên tự tới nói với chư vị đại sư của Thiên La Bảo Tự đi.”

Thấy Sở Hưu không để bọn họ vào mắt, võ giả với lĩnh vực ngàn con rắn lớn kia lạnh lùng nói: “Giết chết Sở Hưu trước! Hắn là người Tân Già La đại nhân chỉ đích danh!”

Sau khi võ giả kia dứt lời, trong lĩnh vực của hắn từng con rắn phát ra tiếng rít, rắn lớn màu đen hóa thành sương mù vô biên bao phủ toàn thân Sở Hưu.

Nhưng không đợi hai người còn lại xuất thủ, Sở Hưu đã hành động.

Ngay khoảnh khắc sau, phật quang vàng kim hiển hiện quanh người Sở Hưu, sau lưng y là pháp tướng Đại Nhật Như Lai hiển hiện, thái dương chân hỏa nóng rực kèm theo phật quang thiêu đốt tất cả mọi lực lượng tà dị trên thế gian.

Sở Hưu bước lên trước một bước, chớp mắt đã đánh tới trước người võ giả kia, một quyền đập xuống, tầng tầng lớp lớp sương đen xung quanh đối phương ngưng tụ thành xiềng xích, nhưng nhìn kỹ lại vẫn là từng cái đầu rắn.

Nhưng trước lực lượng tuyệt đối, những cái đầu rắn kia lập tức bị Sở Hưu đánh tan, ngay cả võ giả này cũng bị quyền của Sở Hưu đánh cho hộc máu, xương cốt gãy thành từng khúc, tiếng gãy nát vang vọng.

Lúc này hai võ giả còn lại mới có phản ứng.

Ngọn lửa diệt thế bùng cháy dưới chân Sở Hưu, đồng thời một tiếng gầm thét chấn động nguyên thần của y.

Nhưng đáng tiếc, công kích trình độ này đã không thể ảnh hưởng tới Sở Hưu.

Sở Hưu đã suy tính ngọn lửa diệt thế tới mức độ cực sâu, cho dù là cung chủ Đại Hắc Thiên Thần Cung ngày trước tới đây, hắn cũng chưa chắc đã mạnh hơn Sở Hưu, chứ nói chi những người khác.

Còn thế công nguyên thần của kẻ còn lại, đối với Sở Hưu đã luyện hóa hồn tinh, hơn nữa còn rèn luyện tâm cảnh tới mức cực kỳ cứng cỏi trong Lục Đạo Luân Hồi, vốn không cần quan tâm, trực tiếp chống chọi là được.

Ngay sau đó, bọn họ kinh hãi phát hiện ngọn lửa diệt thế kia lại chủ động né tránh Sở Hưu, sóng âm sư tử hống cũng không có tác dụng gì với Sở Hưu.

Sở Hưu lại đấm ra một quyền, phá tan toàn bộ làn sương đen của võ giả trước mặt, tay trái nắm lấy cổ đối phương, nhấc thẳng lên. Trong ánh mắt hoảng sợ của đối phương, ầm một tiếng đã bóp vỡ đầu hắn!

Pháp Minh đứng sau lưng Sở Hưu trợn mắt chứng kiến cảnh tượng này.

Trong Phạm Giáo, ba võ giả này đều cỡ cung chủ một cung. Có thể đảm nhiệm chức vụ cung chủ, cho dù không bằng Tân Già La nhưng cũng không phải loại phàm tục. Kết quả tới tay Sở Hưu lại chỉ ba đấm hai đá đã giải quyết xong?

Tuy lúc cuối thủ đoạn của Sở Hưu khá hung tàn, nhưng Pháp Minh lại thấy rất sảng khoái.

Đối với người khác thì Thiên La Bảo Tự còn để ý tới khoan dung độ lượng, buông đao đồ tể lập địa thành Phật gì đó.

Nhưng đối với đám dị đoan Phạm Giáo, bọn họ còn tồn tại một ngày chính là sỉ nhục đối với Thiên La Bảo Tự!

Chớp mắt đã giết một người, Sở Hưu lại đột ngột đạp mạnh vào khoảng đất trống phía trước.

Một con rắn đen nấp dưới đất bị Sở Hưu giẫm nát, phát ra tiếng kêu thảm thiết.

“Đã chết thì phải chết sạch, dùng mấy thủ đoạn vặt vãnh này, ngươi định phục sinh trong cái Trung Châu đầy yêu quỷ này hay sao?”

Võ giả điều khiển ngọn lửa diệt thế và võ giả pháp tướng thân người đầu sư tử đưa mắt nhìn nhau, cùng thấy vẻ kinh hãi và khủng hoảng trong mắt đối phương.

Nửa bước Võ Tiên!

Lần này Tân Già La hại bọn họ rõ thảm, nếu bọn họ biết trước đối phương là nửa bước Võ Tiên, cho dù có đông người gấp đôi, bọn họ cũng không dám động thủ với Sở Hưu.

Lúc này hai người đã không còn chiến ý, lập tức bộc phát tốc độ nhanh nhất, xoay người bỏ chạy.

Sở Hưu không đuổi, Phá Trận Tử hiện lên trong tay y, một đao chém ra, phong mang cực hạn đột ngột xuất hiện, vô hình vô chất, nhưng toàn bộ thiên địa đều lóe lên một vệt phong mang, chiếu rọi cả bầu trời.

Hồng Trần Phiêu Miểu Trảm được thi triển toàn lục đã gần như thần thông.

Võ giả Phạm Giáo sử dụng ngọn lửa diệt thế đột nhiên sờ cổ của mình, ngay khoảnh khắc sau tầm mắt hắn đột nhiên hạ xuống, rơi vào mặt đất. Dưới đao vừa rồi đầu thân đã tách rời!

Còn võ giả với pháp tướng thân người đầu sư tử, trước khi Hồng Trần Phiêu Miểu Trảm đánh tới nơi, tuy hắn không thấy tung tích của đao này, nhưng trong khoảnh khắc sinh tử, hắn vẫn bộc phát ra tiềm năng lớn nhất.

Hai tay nhanh chóng kết ấn, tiếp theo đó pháp tướng sau lưng hiện lên ánh kim, sinh động như thật.

Chỉ trong chớp mắt, không ngờ hắn và pháp tướng sau lưng lại thay đổi vị trí. Pháp tướng thân người đầu sư tử lập tức bị chém tan, hóa thành cương khí biến mất.

Bạn cần đăng nhập để bình luận