Côn Luân Ma Chủ

Chương 1670: Tiền trảm hậu tấu

Thân thể đám man tộc này đúng là cực kỳ cường đại, nhưng tinh thần lực lại quá yếu, chỉ có đại tế ti của man tộc mới có thể rút ra chân linh.

Hơn nữa hiện giờ đám người này cũng thành khó bắt, Minh Huyền Vũ còn muốn đẩy phân điện này vào sâu trong Nam Man hơn nữa.

Nhưng ngay lúc này bên ngoài phân điện vang lên tiếng chém giết, Minh Huyền Vũ đột nhiên biến sắc, vội vàng ra ngoài hét lớn: “Có chuyện gì vậy?’

Một đệ tử Cực Lạc Ma Cung kinh hãi hét lớn: “Là đám man tộc kia! Có mấy thậm chí là mười mấy bộ lạc liên hợp lại tấn công phân điện, trận pháp đã bị bọn chúng phá hỏng!”

Nghe hắn nói vậy, Minh Huyền Vũ lộ vẻ không thể tin nổi.

Hắn trấn thủ ở Nam Man nhiều năm, đương nhiên hiểu rõ tính cách đám man tộc kia.

Cho nên Minh Huyền Vũ chắc chắn mình không chạm tới ranh giới cuối cùng của bọn chúng, sao đám man tộc này lại liên kết lại, đồng thời ra tay?

“Báo cáo cho tổng bộ, ta ra ngoài xem thử.’

Tuy chuyện này rất khẩn cấp nhưng Minh Huyền Vũ không quá kinh hãi.

Đám man tộc kia tuy có nhiều nhưng hắn lại là cường giả cảnh giới Thiên Địa Thông Huyền đỉnh phong, chiến lực của man tộc thường khá thấp, tộc trưởng man tộc bình thường không thể thắng được hắn.

Nhưng khi Minh Huyền Vũ ra ngoài, hắn lại không trấn tĩnh nổi.

Xung quanh khắp nơi đều là chiến sĩ man tộc, phát ra từng tiếng gầm rú khó hiểu lao ầm ầm về phía đệ tử Cực Lạc Ma Cung. Nhân số của bọn chúng đông đúc hơn người của Cực Lạc Ma Cung tới mười mấy lần. Nhiều người như vậy, chỉ trong khoảnh khắc đám đệ tử Cực Lạc Ma Cung đã bị nhấn chìm.

“Rút lui! Mau rút lui!’

Minh Huyền Vũ hét lớn, vừa định ra tay cứu viện thì trong lòng lại dâng lên cảm giác nguy hiểm cực hạn.

Trực giác khiến Minh Huyền Vũ lập tức thu tay về, bộc phát toàn bộ lực lượng trong người, chỉ trong chớp mắt quỷ vực đã trải rộng quanh người hắn, quỷ đói dữ tợn bao bọc khắp toàn thân, lĩnh vực cũng phân tán ra khắp người.

Nhưng đúng lúc này, một vệt phong mang đột ngột hàng lâm, đám quỷ vật âm tà xung quanh Minh Huyền Vũ lập tức bị cắt đứt.

Minh Huyền Vũ quát lên chói tay, ma đao đen nhánh chém về phái sau, làm phát ra một tiếng nổ lớn, thân thể cũng bị đánh bay ra ngoài, đồng thời cũng thấy được dáng vẻ của người kia.

"Sở Hưu!"

Ánh mắt Minh Huyền Vũ không thể tin nổi, hắn không ngờ trong thời điểm này mà Sở Hưu lại dám ra tay với mình.

Lúc này quan hệ giữa Đông Vực và Nam Vực đang lúc mẫn cảm, hơn nữa Cực Lạc Ma Cung cũng mạnh hơn Hoàng Thiên Các sau lưng Sở Hưu, rốt cuộc y lấy đâu ra tự tin mà dám ra tay với mình?

Khoảnh khắc này, trong đầu Minh Huyền Vũ hiện lên không ít quan hệ lợi ích, nhưng nói đợi hắn suy nghĩ xong, Sở Hưu đã niết ấn quyết, Đại Nhật Như Lai Ấn ầm ầm đập xuống.

Khí thế cường đại đó lập tức bao phủ toàn thân Minh Huyền Vũ, phật quang vô biên thanh tẩy ma khí, khiến tất cả quỷ đói âm độc đó tan rã.

Nhưng chỉ một chiêu này thôi đã khiến Minh Huyền Vũ càng thêm kinh ngạc.

Nửa bước Võ Tiên!

Bây giờ hắn thậm chí không thể ngăn cản, điều này chỉ nói lên một việc, cường giả cảnh giới nửa bước Võ Tiên!

Nhưng hiện tại mới cách lúc động thiên phúc địa mở ra bao lâu? Tuy khi đó thực lực của Sở Hưu đã rất mạnh, nhưng chắc chắn chưa đạt tới cấp độ nửa bước Võ Tiên.

Dưới Đại Nhật Như Lai Ấn, thân thể Minh Huyền Vũ bị đánh bay ra ngoài, lực lượng phật quang cường đại truyền vào thân thể hắn, phá hủy ma khí trong cơ thể, khiến hắn rên lên một tiếng.

“Sở Hưu! Ngươi dám ra tay với ta, không sợ...”

Hắn còn chưa nói xong, Sở Hưu đã mặt không biểu cảm đánh thêm một ấn, phật quang bao phủ, vẫn là Đại Nhật Như Lai Ấn!

Đối với công pháp lưu phái âm quỷ dị như Cực Lạc Ma Cung, võ công Phật môn khắc chế bọn họ tới cực hạn.

Nhìn ánh mắt Sở Hưu là Minh Huyền Vũ biết, đối phương ra tay lần này là quyết tâm giết chết mình.

Minh Huyền Vũ cũng rất quyết đoán, đến nước này rồi hắn cũng không lo tới đám đệ tử Cực Lạc Ma Cung, đám quỷ vật mà hắn luyện hóa nổ tung liên tiếp, hóa thành một làn sương đen dung nhập vào thân thể hắn.

Chỉ trong chớp mắt quỷ vật xung quanh hắn đã tan vỡ tới chín phần mười, tốc độ của Minh Huyền Vũ cũng bộc phát đến cực hạn, hóa thành một làn sương đen, chỉ giây lát sau đã xuất hiện cách xa vài trăm trượng.

Sở Hưu nheo mắt, giơ đao chém xuống.

Không thấy đao quang, cũng không thấy đao mang.

Nhưng luồng ý cảnh sắc bén như muốn xé rách thiên địa này, ai ai cũng cảm nhận được.

Đao ý vô tung, mờ mịt vô hình!

Minh Huyền Vũ cho rằng mình có thể trốn thoát, hắn vừa thở phào một tiếng nhưng không đợi hắn trốn thoát, Minh Huyền Vũ đột nhiên cảm thấy cổ của mình đau xót.

Tới khi cúi đầu nhìn xuống, lại chứng kiến một cỗ thi thể không đầu.

Một tiếng ‘phịch’ nhỏ vang lên, cái đầu đã rơi xuống đất mà thân thể vẫn đứng thẳng.

Sở Hưu chậm rãi đi tới phía trước, nhặt cái đầu của Minh Huyền Vũ lên, một ngọn lửa diệt thế hiện lên trên tay, hết sức thuần thục đốt thi thể của Minh Huyền Vũ thành tro bụi.

Hắn gật nhẹ đầu với Lục Phi trong đám man tộc, bản thân lại biến mất trong bóng tối.

Lúc này ở phía trước, Thương Thiên Lương và Viên Không Thành đồng thời đi tới.

Thời gian vừa rồi, Thương Thiên Lương đã luyện hóa xong giọt máu ma thần, bước vào cảnh giới nửa bước Võ Tiên, cho nên bị Sở Hưu gọi tới làm tay chân.

Có lẽ do chịu ơn nên cũng không tiện nói năng, lúc thường mà gặp chuyện này tuy Thương Thiên Lương cũng ra tay giúp đỡ, nhưng chắc chắn cũng phải bỏ lại vài câu tức tối, chỉ có lần này hắn không nói thêm tới nửa câu.

Còn lúc này ánh mắt Viên Không Thành nhìn về phía Sở Hưu đã trở thành kinh hãi, cực kỳ kinh hãi.

Sức chiến đấu này, cảnh giới này, tốc độ tiến bộ của Sở Hưu đúng là khiến Viên Không Thành không thể tưởng tượng nổi.

“Viên cung chủ, võ giả bên phân điện này đã báo tin man tộc bạo động về Cực Lạc Ma Cung rồi chứ?”

Viên Không Thành sửng sốt một hồi rồi mới nói: “Ta thấy bọn chúng đã truyền tin rồi mới ra tay giết người.”

Sở Hưu gật nhẹ đầu, cầm cái đầu trong tay lên nói: “Nếu vậy không còn vấn đề gì nữa, có thể tới gặp Tả cung chủ rồi.”

Viên Không Thành cũng gật nhẹ đầu, trực tiếp dẫn Sở Hưu và Thương Thiên Lương tới Thiên Ma Cung.

Hắn cũng không ngờ Sở Hưu lại làm việc lưu loát như vậy, lợi dụng man tộc, dễ dàng phá hủy phân điện của Cực Lạc Ma Cung.

Thật ra trước đó không phải không ai nghĩ ra cách này. Chỉ có điều trong Đại La Thiên không mấy ai có thể sai khiến man tộc làm tay chân như Sở Hưu.

Đây là lần đầu tiên Sở Hưu tới Nam Vực, dọc con đường này y cũng quan sát cẩn thân. Chẳng trách các đại tông môn ở Nam Vực như Thiên Hạ Kiếm Tông có ý đồ với Đông Vực. Phong thủy tại Nam Vực đúng là không bằng Đông Vực, thậm chí trong thiên địa nguyên khí ở Nam Vực cũng mang theo một luồng khí tức nóng nảy, không bình thản như ở Đông Vực.

Sau khi tới Thiên Ma Cung, Viên Không Thành cũng không nhiều lời, trực tiếp dẫn đám người Sở Hưu tới gõ cửa cung điện của Tà Khâu Lương.

Tà Khâu Lương nghi hoặc nhìn Sở Hưu và Thương Thiên Lương: “Bọn họ là ai? Khách khanh mà Thiên Ma Cung ta mới chiêu mộ?”

Viên Không Thành lắc đầu nói: ”Cung chủ, bọn họ chính là Sở Hưu của Hoàng Thiên Các mà ta kể với ngươi lần trước, ngoài ra còn có cường giả cảnh giới nửa bước Võ Tiên dưới trướng hắn, Thương Thiên Lương.”

Tà Khâu Lương lập tức biến sắc, quát lớn: “Lần trước ta đã nói với ngươi rồi mà? Ta không...”

Tà Khâu Lương còn chưa nói xong đã ngừng lại, vì Viên Không Thành đã lấy cái đầu của Minh Huyền Vũ từ trong hộp báu không gian ra, đặt trước mặt Tà Khâu Lương!

Bạn cần đăng nhập để bình luận