Côn Luân Ma Chủ

Chương 1747: Ninh Huyền Cơ! 2

Năm trăm năm trước vị này đã vậy, bây giờ nhìn lại, có vẻ không hề thay đổi.

Nhưng ngay lúc này một bàn tay cách không tát tới, trực tiếp đánh Lục Giang Hà ngã nhào.

Ninh Huyền Cơ cười lạnh nói: “Tiểu thủy tặc, nói năng phải chú ý một chút, còn nói xấu ta, có tin đạo gia ta thiến ngươi không?”

Lục Giang Hà vẻ mặt ấm ức: “Ta đâu có nói một câu, thậm chí còn không truyền âm mà.”

Ninh Huyền Cơ hư lạnh nói: “Ánh mắt ngươi không đúng! Đừng chơi đểu đạo gia ta, dù sao đạo gia ta cũng sống mấy trăm năm rồi, nhìn ánh mắt ngươi là biết, chắc chắn không có gì tốt lành cả!”

Sở Hưu không nhịn được ho khan một tiếng, nếu vị trước mắt để người của Chân Vũ Giáo ở hạ giới biết, không khéo có một số đệ tử lập tức rút kiếm tự sát.

Đám đệ tử đó làm sao nhịn được, Tiên Nhân - Ninh Huyền Cơ trong truyền thuyết thần thoại của giang hồ, người mà nhà mình luôn tâng bốc, lại có đức hạnh như vậy.

Lúc này Ninh Huyền Cơ lại nhìn sang phía Sở Hưu, cười lạnh nói: ”Tiểu tử, chắc bây giờ ngươi cũng đang chửi bới đạo gia ta phải không? Đừng tưởng ta không dám tát ngươi, năm trăm năm trước ta không tát được cái gã thối tha Độc Cô Duy Ngã kia, dung mạo ngươi giống hắn, ta tát ngươi cho đã nghiền cũng được.”

Sở Hưu lập tức nghẹn lời, nhưng để tránh ăn tát, y đành ngoan ngoãn thu hồi ánh mắt, không nghĩ mấy chuyện linh tinh ấy nữa.

Lúc này Ninh Huyền Cơ lại đột nhiên hỏi: “Ngươi và tên tiểu thủy tặc kia từ hạ giới tới Đại La Thiên? Các ngươi đã xuất hiện, vậy chứng minh Côn Luân Ma Giáo đã quật khởi dưới hạ giới?”

Lúc này Sở Hưu không biết nên trả lời ra sao, nếu y ăn ngay nói thật, liệu đối phương có trực tiếp giơ tay đập chết mình không?

Ninh Huyền Cơ cười lạnh nói: “Không cần nghĩ nhiều chuyện vô dụng như vậy, nếu đạo gia ta muốn giết ngươi, vừa rồi đã giết ngươi rồi, sao phải giữ ngươi lại tới giờ?

Ta và lão tiểu tử Độc Cô Duy Ngã kia không phải không chết không thôi, cái gọi là phân chia chính ma chỉ đơn giản là Độc Cô Duy Ngã hành xử quá bá đạo, có kẻ bôi thêm lên người chúng ta mà thôi.

Khi đó Chân Vũ Giáo có ta, lũ nhóc của Côn Luân Ma Giáo còn chưa mù mắt, đương nhiên không tới trêu chọc ta, cho nên thù hận giữa ta và Côn Luân Ma Giáo cũng không lớn như ngươi nghĩ.”

“Tiền bối, vậy vì sao lúc trước ngài và Độc Cô Duy Ngã lại đánh một trận kịch liệt như vậy, thậm chí kéo dài từ hạ giới lên Đại La Thiên?”

Đây là vấn đề mà tất cả những người biết tính cách của Ninh Huyền Cơ đều thấy nghi ngờ.

Mọi người trong giang hồ đều cho rằng, Ninh Huyền Cơ vì võ lâm Chính đạo, vì thương sinh trong thiên hạ nên mới ra tay.

Nhưng thực ra lúc trước Côn Luân Ma Giáo chỉ hùng bá giang hồ chứ không phải muốn diệt sạch giang hồ, tàn sát thiên hạ. Với tính cách của Ninh Huyền Cơ, hắn cũng chẳng hô hào mấy khẩu hiệu đại nghĩa lẫm liệt như vậy, đi thảo phạt Độc Cô Duy Ngã.

Ngay cả Lục Giang Hà ở bên cạnh đang như chuột thấy mèo cũng dựng thẳng lỗ tai, muốn nghe thử vì sao.

Ninh Huyền Cơ thản nhiên đáp: “Vì sao à? Nếu ngươi đứng trên cảnh giới của ta và Độc Cô Duy Ngã, ngươi sẽ không hỏi câu này.

Võ Tiên cửu trọng thiên, khi còn ở hạ giới ta và Độc Cô Duy Ngã đã đứng trên đỉnh cao, giẫm cả cửu trọng thiên dưới chân.

Lúc đó chỉ có ta và hắn đạt tới cảnh giới này, có lẽ còn một người nữa, nhưng không tính.

Trên đỉnh cao vô cùng lạnh lẽo, ngươi cho rằng đỉnh cao thật sự là đỉnh cao ư? Chúng ta muốn xem thử phía trên đỉnh cao còn có quang cảnh gì khác không, cho nên trận chiến đó buộc phải diễn ra.

Đứng trên chỗ cao một mình thì cực kỳ lạnh lẽo, hai mình thì phá tan thiên địa này!

Cái mà các ngươi gọi là Chính Ma, cái gọi là đại thế giang hồ, Độc Cô Duy Ngã không coi trọng, ta cũng không coi trọng. Chúng ta chỉ muốn xem phong cảnh phía trên đỉnh cao mà thôi!”

Lời nói của Ninh Huyền Cơ nằm ngoài dự liệu nhưng cũng trong dự liệu.

Sở Hưu vẫn luôn tin tưởng một đạo lý, không cùng cảnh giới thì không cần phỏng đoán suy nghĩ chân chính của những người đẳng cấp cao hơn.

Năm trăm năm trước rốt cuộc Ninh Huyền Cơ và Độc Cô Duy Ngã có suy nghĩ gì, hậu nhân có ai biết/

Cũng như đám người giang hồ đặt danh hiệu cho Ninh Huyền Cơ là Tiên Nhân, đó chỉ là mong muốn đơn phương mà thôi.

Ngươi có thấy vị a ăn thịt chó không?

Ninh Huyền Cơ tùy tiện xua tay nói: “Không nói mấy chuyện năm xưa nữa, năm trăm năm nay không trở về, vừa hay ngươi tới từ hạ giới, nói thử xem Côn Luân Ma Giáo và Chân Vũ Giáo thế nào rồi, có phải bị người ta tiêu diệt rồi không?”

Sau khi biết suy nghĩ của Ninh Huyền Cơ, Sở Hưu cũng không giấu diếm, y trực tiếp nói thật: “Sau khi Độc Cô Duy Ngã biến mất Côn Luân Ma Giáo đã bị tiêu diệt, mấy năm gần đây mới xây dựng lại, ta chính là giáo chủ của Côn Luân Ma Giáo hiện tại.”

Ninh Huyền Cơ liếc nhìn Sở Hưu một cái nói: “Yếu, quá yếu.

Tuy dung mạo ngươi rất giống một phân thân của Độc Cô Duy Ngã, nhưng thực lực của ngươi hiện tại không cách nào sánh kịp Độc Cô Duy Ngã lúc trước.”

Sở Hưu ho khan một tiếng, không phản bấc mà tiếp tục nói: “Còn Chân Vũ Giáo vẫn được luôn được truyền thừa, chỉ có điều thực lực hiện tại không mạnh. Người đứng đầu Đạo môn hiện giờ là Long Hổ Sơn Thiên Sư Phủ.”

Ninh Huyền Cơ khẽ gật đầu, gương mặt không vui không buồn nói: “À, thế à, hóa ra không bị diệt, đúng là ngoài dự liệu của ta.”

Sở Hưu phát hiện mình không thể hiểu được Ninh Huyền Cơ.

Người bình thường có ai hy vọng tông môn nhà mình bị diệt?

Chân Vũ Giáo không bị diệt, xem biểu cảm của Ninh Huyền Cơ còn có vẻ rất kinh ngạc.

Sở Hưu nghi hoặc hỏi: “Vì sao Chân Vũ Giáo lại bị diệt? Với danh vọng của tiền bối, nào có ai dám đi diệt Chân Vũ Giáo?”

Ninh Huyền Cơ cười lạnh hai tiếng nói: “Danh vọng? Xú danh thì có

Lúc trước phương trượng Đại Quang Minh Tự bị ta chỉ mũi chửi là con lừa trọc, chưởng giáo Thuần Dương Đạo Môn luận đạo với ta, bị ta vả cho một phát. Chút trình độ đó mà đòi luận đạo với ta?

Ta còn vào trong Tu Bồ Đề Thiền Viện nướng thịt chó, mượn danh kiếm của Tàng Kiếm Sơn Trang, tuy bọn chúng không đồng ý nhưng vẫn bị ta cưỡng ép bắt phải cho mượn.

Đạo gia ta đắc tội với nhiều người như vậy, đám hậu bối không chịu cố gắng, không ai chống đỡ được, bị diệt cũng có gì là lạ?”

Lúc này Sở Hưu đã trợn tròn hai mắt.

Nếu không phải trước đây Côn Luân Ma Giáo hành xử quá bá đạo, chơi trò thuận ta thì sống nghịch ta thì chết, có lẽ người bị giang hồ vây công nên là Ninh Huyền Cơ mới đúng.

Tối thiểu theo Sở Hưu biết, lúc trước thậm chí Độc Cô Duy Ngã còn không gây chuyện quá đáng như vậy.

Giết người chỉ là đầu chạm đất, Độc Cô Duy Ngã cùng lắm là giơ đao hỏi ngươi có phục không, không phục thì hạ đao. Đâu có như Ninh Huyền Cơ, đúng là nhắm thẳng mặt người ta mà đánh.

Sở Hưu lắc đầu nói: “Có lẽ vì trận chiến giữa ngài và Độc Cô Duy Ngã đã đẩy tiếng tăm lên quá cao, di sản đều lưu lại cho Chân Vũ Giáo cho nên không ai dám động vào Chân Vũ Giáo trong thời điểm này.”

Bạn cần đăng nhập để bình luận