Côn Luân Ma Chủ

Chương 1812: Nghi ngờ 1

Trước đó khi Sở Hưu còn chưa trở thành Võ Tiên, y làm chuyện gì cũng cần khoác tầm da hổ truyền nhân của Cổ Tôn.

Còn bây giờ y đã thành Võ Tiên, bản thân cũng coi như Cổ Tôn, làm việc không còn nhiều hạn chế như trước.

Sau khi căn dặn bọn Mai Khinh Liên ở lại Đại La Thiên trông coi, Sở Hưu lại một mình tới Thần Tiên Đảo ở Đông Hải.

Đại hội Cổ Tôn chỉ có Cổ Tôn và truyền nhân của Cổ Tôn tham gia, nếu Sở Hưu dùng thân phận Cổ Tôn tới đó, đương nhiên y không thể dẫn theo những người khác.

Đây là lần đầu tiên Sở Hưu tới khu vực hải ngoại ở Đại La Thiên.

So với khu vực hải ngoại ở hạ giới có không ít thế lực võ lâm, khu vực Đông Hải ở Đại La Thiên hầu như không có tông môn nào nổi trội.

Chỉ có một số tiểu môn phái không đáng chú ý và một ít Cổ Tôn chiếm cứ hải đảo khổ tu.

Nguyên nhân rất đơn giản, Đại La Thiên rộng lớn hơn hạ giới nhiều, thậm chí còn rất nhiều khu vực chưa khai phá xong, tội gì phải phí hoài ở hải ngoại? Bọn họ cũng thấy ngứa mắt với nơi này.

Vị trí của Thần Tiên Đảo rất dễ tìm, ra cửa biển đi thẳng về phía đông, nơi nào sương mù dày đặc nhất chính là Thần Tiên Đảo.

Sở Hưu lướt sóng bước đi, sau khoảng ba ngày là xung quanh y đều bị sương mù dày đặc che phủ.

Nhưng trong làn sương mù vô biên vô tận đó lại có một hải đảo như ẩn như hiện, tọa lạc ở chính giữa.

Tới gần xem xét, bên trên hải đảo đó có vô số cung điện lầu cao, đình đài thủy tạ, lượn lờ trong sương mù, không khác nào tiên cảnh, chẳng trách tên là Thần Tiên Đảo.

Sau khi Sở Hưu lên đảo, đã có vài Cổ Tôn tới gần như cùng lúc với y.

Một đạo sĩ mặc đạo bào khí chất ôn hòa đi tới thi lễ với Sở Hưu nói: “Tại hạ Lâm Tiêu Dao, là đệ tử của Nguyên Thần Tôn, xin chào tiền bối, xin tiền bối đưa thiệp mời.”

Đạo sĩ trẻ tuổi trước mặt trông rất trẻ, không phải vì công pháp, cứ như hắn mới hai mươi tuổi.

Nhưng khí tức trên người hắn lại cực kỳ thâm trầm, tuy chỉ là cảnh giới Chân Hỏa Luyện Thần nhưng khí tức còn mạnh hơn cảnh giới Thiên Địa Thông Huyền.

Sở Hưu đưa thiệp mời tới, Lâm Tiêu Dao vừa thấy cái tên trên thiệp mời, ánh mắt lập tức lóe lên sắc thái lạ: “Hóa ra là Sở Hưu tiền bối, kính ngưỡng đã lâu, mời đến.”

Câu này vừa nói xong, những Cổ Tôn khác cũng nhìn sang phía Sở Hưu với vẻ kỳ dị, thần sắc hiếu kỳ và dò xét.

Thật ra lúc thường những Cổ Tôn này không thích những chuyện bát nháo ngoài giang hồ, bọn họ cũng không hiểu chuyện này.

Nhưng thời gian gần đây danh tiếng của Sở Hưu quá lớn.

Trong Đại La Thần Cung, chưa tính chuyện giết liền ba vị truyền nhân của Cổ Tôn, còn làm nhục Thiên Hạ Kiếm Tông, giết chết một điện chủ Vishnu Điện của Phạm Giáo.

Trong số những người vào tham gia tranh đoạt Đại La Thần Cung, Sở Hưu đã đắc tội với phân nửa giang hồ, có thể nói là ngông nghênh tới cực điểm.

Lại thêm bản thân hắn cũng có thân phận truyền nhân của Cổ Tôn, cho nên mới khiến người khác chú ý. Cho dù là Mạnh Tinh Hà ngày trước, người ta cũng chỉ tu hành ở Đông Vực, không ngông nghênh như Sở Hưu.

Những Cổ Tôn khác không thăm dò được căn nguyên của Sở Hưu, không căm thù nhưng cũng không có thiện ý, ai nấy chỉ mang thần sắc dò xét, theo Sở Hưu đi vào trong cung điện của Thần Tiên Đảo.

Lúc này trong cung điện kia đã có không ít Cổ Tôn, đa số đều dẫn theo truyền nhân, tổng cộng khoảng hơn ba mươi người.

Nhưng không đợi Sở Hưu quan sát tỉ mỉ, một giọng nói tức giận đột nhiên vang lên: “Sở Hưu! Ngươi còn dám tới đại hội Cổ Tôn?”

Sở Hưu quay lại xem thử, người vừa nói chính là Hứa Thiên Nhai, Phương Bạch Độ cũng ở bên cạnh nhìn y vừa cảnh giác vừa có địch ý.

Nhưng ánh mắt Sở Hưu không dừng lại trên người bọn họ mà nhìn Lạc Phi Hồng và Long Linh Nhi sau lưng họ.

So với lúc trước, khí tức của Lạc Phi Hồng và Long Linh Nhi đã mạnh mẽ hơn, xem ra hai vị Cổ Tôn này thật sự bồi dưỡng hai cô gái như người thừa kế.

Còn Long Linh Nhi và Lạc Phi Hồng cũng không ngờ mình lại gặp Sở Hưu sớm như vậy.

Long Linh Nhi lập tức ra vẻ căm thù, Lạc Phi Hồng không trở mặt nhanh như cô, đành phải nghiêm mặt, không thể hiện biểu cảm.

Sở Hưu lạnh nhạt nói: “Ta nhận được thiệp mời, vì sao lại không dám tới?”

Hứa Thiên Nhai hừ lạnh nói: “Vậy sư phụ ngươi đâu? Từ khi ngươi xuất hiện trên giang hồ đến giờ, ngươi luôn tự xưng là truyền nhân của Cổ Tôn, nhưng không ai biết rốt cuộc ngươi thuộc chi phái nào?

Lén lén lút lút, trốn trốn tránh tránh, đúng là phường vụng trộm!

Đến đại hội Cổ Tôn mà chỉ có mình ngươi thôi à, rốt cuộc sư phụ ngươi là ai?

Trong lòng không có quỷ thì việc gì phải giấu giếm thân phận như vậy?”

Sau lần trước hai người Hứa Thiên Nhai từ biệt Mộ Bạch Sương, lời nói của Mộ Bạch Sương đã khiến bọn họ nghĩ lại chuyện mà mình luôn coi nhẹ, đó là thân phận của Sở Hưu.

Cho nên sau này bọn họ cũng vận dụng các mối quan hệ của bản thân, điều tra tư liệu, nhưng mãi vẫn không phát hiện rốt cuộc Sở Hưu là truyền nhân của chi phái nào.

Có lẽ là những Cổ Tôn vô danh ẩn cư tu luyện từ thời thượng cổ, nhưng hành vi của tên Sở Hưu kia này lại cực kỳ quái dị, ít nhất cũng không giống một truyền nhân của Cổ Tôn!

Nghe hai người đấu khẩu, những Cổ Tôn khác cũng đưa mắt nhìn sang.

Các Cổ Tôn rất ít khi trao đổi với nhau, nhưng có người là có giang hồ, có giang hồ thì có tranh chấp, cho nên trong số truyền nhân của Cổ Tôn có phát sinh tranh chấp cũng là chuyện bình thường.

Nhưng như Sở Hưu này, trực tiếp xử lý đệ tử của đối phương, khiến chi phái thiếu chút nữa đoạn tuyệt, gây ra mối thù không chết không thôi; đây vẫn là số ít.

Sở Hưu cười lạnh nói: “Đúng là nực cười! Ngươi là cái quái gì mà ta phải bộc lộ thân phận với ngươi?

Hứa Thiên Nhai, đừng quên, hiện tại ta đã là Võ Tiên tam trọng thiên, đã chính thức trở thành Cổ Tôn chứ không phải truyền nhân.

Cho nên gia sư đã thoái vị rồi, chi phái này do ta nắm giữ, có vấn đề gì không?

Đệ tử của ngươi không cố gắng, trong Đại La Thần Cung hắn muốn giết ta, ta tha cho ngươi một lần, không ngờ hắn lại chẳng biết điều.

Cho nên hắn có chết cũng là đáng dời!

Trong Đại La Thần Cung, theo quy củ thì bất luận sinh tử, kết quả bây giờ ngươi lại tới gây sự với ta.

Trấn Long Thần Tướng chó má gì, chẳng qua chỉ là loại thua không nổi mà thôi!

Sợ chết thì còn vào giang hồ làm gì, vào Đại La Thần Cung làm gì? Trốn tịt trong rừng sâu chẳng an toàn hơn à?”

Sở Hưu nói những lời châm chọc khiêu khích như vậy, căn bản là không hề nể mặt Hứa Thiên Nhai, chuyện này khiến Hứa Thiên Nhai tính tình nóng này trực tiếp bùng nổ.

Hắn cũng bất chấp đây đang là ở đâu, quanh người bộc phát ra tiếng long ngâm đinh tai nhức óc, tiếp theo đám ra một quyền, không gian xung quanh bắt đầu vặn vẹo, quy tắc bị lực lượng cực hạn xé rách.

Nghênh đón quyền này của Hứa Thiên Nhai, Sở Hưu cười lạnh một tiếng, thi triển Thánh Ma Bất Diệt Thân, cũng xuất quyền đánh ra. Hai quyền va chạm làm bộc phát ra tiếng chấn động đinh tai nhức óc.

Hứa Thiên Nhai chỉ có thực lực Võ Tiên tứ trọng thiên, nếu là so đấu lực lượng đơn thuần thì Sở Hưu không e ngại đối phương.

Bạn cần đăng nhập để bình luận