Côn Luân Ma Chủ

Chương 536: Bá đạo



Dưới ánh sáng của Quang Minh Phật không dung tha cho bất cứ hắc ám nào. Không biết từ bao giờ, Đại Quang Minh Tự đã thay đổi, trở nên cực đoan tự đại.

Bọn họ chỉ lo làm phật quang của mình lớn mạnh, để quang minh tới trấn áp càng nhiều hắc ám. Nhưng bọn họ lại chưa từng nghĩ tới làm sao mới có thể tìm ra khởi nguồn của hắc ám chứ không phải đi trấn áp như vậy.”

Chứng kiến thánh địa Phật môn trong gốc mộng của mình đã biến thành một nơi như vậy, tràn ngập lợi ích cùng toan tính, Đàm Uyên đại sư không khỏi thổn thức cảm khái trong lòng.

Sở Hưu ngược lại không đa sầu đa cảm như Đàm Uyên đại sư, y chỉ thản nhiên nói: “Đại sư, có một điểm ngươi nghĩ sai rồi. Nếu không có hắc ám lấy đâu ra quang minh? Mọi thứ đều cần so sánh, không chừng bản thân Đại Quang Minh Tự còn không muốn hắc ám hoàn toàn bị hủy diệt là khác.”

Đàm Uyên đại sư sửng sốt, lời này của Sở Hưu cũng có chút đạo lý, chẳng qua có phần cực đoan mà thôi. Mặc dù cảm thấy hành động của Đại Quang Minh Tự khá bá đạo nhưng chắc hẳn đối phương không đến mức đen tối như vậy mới phải.

Lại thở dài một tiếng, Đàm Uyên đại sư nói: “Sở tiểu hữu, chuyện bên dưới ngươi giải quyết đi. Giờ ta không đánh nổi, cũng không ngăn nổi bọn họ.”

Sở Hưu gật nhẹ đầu, trực tiếp đẩy cửa đi ra.

Lúc này bên dưới, những khách khanh Kình Thiên Hội mà Long Thiên Anh mang tới không chèo chống được bao lâu, tất cả đều đã bị Tông Huyền đánh trọng thương, mất đi sức chiến đấu.

Mắt thấy Tông Huyền cùng Minh Kỳ muốn bước vào quán trọ, Long Thiên Anh gắng gượng chống đỡ thân thể đứng dậy ngăn trước hai người.

Lần này những người vây xem đều vô cùng kinh ngạc. Long Thiên Anh này cũng coi như người hiệp nghĩa, đã đến nước này rồi vẫn dám ngăn trước mặt Tông Huyền cùng Minh Kỳ. chẳng lẽ người này thật sự không sợ chết à?

Tông Huyền thản nhiên nói: “Tránh ra.”

Long Thiên Anh cắn răng lắc đầu nói: “Đại Quang Minh Tự các ngươi bá đạo như vậy, không sợ người khác chỉ trích ư?”

Minh Kỳ cau mày hừ lạnh nói: “Bá đạo? Đại Quang Minh Tự ta là người đứng đầu Phật tông, đương nhiên không thể trơ mắt võ công Phật môn rơi vào tay người ngoài. Đừng quên ngươi cũng chỉ là một người ngoài mà thôi.

Nếu ngươi không biết điều, vậy đừng trách bần tăng hạ thủ nặng tay!”

Dứt lời Minh Kỳ định ra tay, giải quyết triệt để Long Thiên Anh.

Người của Đại Quang Minh Tự trước nay không sợ người ngoài nói họ bá đạo, vì bản thân Đại Quang Minh Tự làm việc luôn rất bá đạo, không hề quan tâm người ngoài nói ra nói vào gì.

Có điều ngay lúc hắn định xuất thủ, một luồng đao quang xé gió đánh ra từ trong quán trọ.

Theo đao quang kia tới người, ma khí xen lẫn huyết sát khí ầm ầm giáng lâm. Đao mang cường đại quét ngang mười trượng, thậm chí bao phủ toàn bộ con phố.

Đao quang chém xuống, sát cơ bùng lên!

Theo ánh đao chém xuống, ma khí thậm chí mơ hồ nghe được tiếng ác quỷ kêu khóc vang lên, kinh khủng dị thường.

Ma khí kinh thiên như vậy nếu không phải Minh Kỳ biết người bên trong là ai, thậm chí hắn đã hoài nghi không biết có phải bên trong là một ma đầu tuyệt thế hay không!

Song chưởng giương lên, phật quang vô tận nở rộ. Nhưng dưới ma đao kia,phật quang liên tiếp tiêu biến, cũng tự nhiên nhẹ nhàng y như lúc Tông Huyền áp đảo Long Thiên Anh.

Ngay lúc Minh Kỳ sắp bị đao kia giết chết, Tông Huyền đã ra tay.

Quanh người hắn tiếng phật âm phạm xướng vọng ra, thân thể vốn như sắt thép đúc thành lúc này lại toát ra phật quang vàng kim càng thêm chói mắt.

Một ấn đánh ra, Kim Cương hàng ma, lực toái sơn hà!

Kim Cương Minh Vương Ấn!

Một tiếng nổ lớn vang lên, Tông Huyền trực tiếp ngăn cản trước người Minh Kỳ, dùng Kim Cương Minh Vương Ấn đỡ lấy một đao của Sở Hưu. Theo cương khí cường đại tỏa ra tứ tán, lòng bàn tay Tông Huyền không ngờ đã hiện lên một vệt trắng rất sâu, nhưng lại không hề chảy ra chút máu tươi nào, hết sức quỷ dị.

Sở Hưu cầm đao từ trong quán trọ đi ra, y mặc một bộ trường bào màu đen, tung bay theo kình phong còn chưa tan hết. Lúc này khí thế quanh người y hòa hợp cùng thiên địa, dáng vẻ vô cùng huyền ảo. Mọi người đều nhìn ra, Sở Hưu đã bước vào cảnh giới Thiên Nhân Hợp Nhất!

Trước đó các võ giả giang hồ nói tới Long Hổ Bảng đều là năm hạng đầu Long Hổ Bảng ra sao, mười hạng đầu Long Hổ Bảng như thế nào. Dù sao phần lớn mọi người đều coi năm hạng đầu là người chung tầng thứ, bởi vì những người trong năm hạng đầu Long Hổ Bảng đều là cường giả Thiên Nhân Hợp Nhất.

Mà lúc này Sở Hưu đã bước vào Thiên Nhân Hợp Nhất, chỉ sợ sau này chuyện họ phải thảo luận không phải năm hạng đầu nữa mà là sáu hạng đầu.

Nhìn Minh Kỳ và Tông Huyền, Sở Hưu cười lạnh nói: “Đàm Uyên đại sư đã truyền lực lượng cho ta, công pháp ta cũng đã học được. Sao nào? Giờ Đại Quang Minh Tự các ngươi có ý kiến, muốn đòi về à?

Đúng là quá nực cười!

Đàm Uyên đại sư là Đàm Uyên đại sư, Đại Quang Minh Tự là Đại Quang Minh Tự. Quyết định của Đàm Uyên đại sư các ngươi có tư cách gì nhúng tay? Đại Quang Minh Tự các ngươi quản rộng quá rồi đấy!

Các ngươi thật sự nghĩ mình là người cầm đầu Phật tông trong thiên hạ, toàn bộ võ giả Phật môn đều phải nghe lời Đại Quang Minh Tự các ngươi à?”

Lời này vừa nói ra, những võ giả Phật môn xung quanh đều mất tự nhiên.

Phật tông trong thiên hạ đều tôn Đại Quang Minh Tự và Tu Bồ Đề Thiền Viện là người đứng đầu, chuyện này tất cả mọi người đều biết, bọn họ cũng luôn làm vậy.

Có điền tôn thì tôn, hành động của Đại Quang Minh Tự hôm nay quả thật quá bá đạo.

Mặc dù bọn họ cũng không đồng ý với việc Đàm Uyên đại sư truyền dạy công pháp cho Sở Hưu. Nhưng Đàm Uyên đại sư dù sao cũng là Thánh Tăng được toàn bộ giang hồ thừa nhận, địa vị của hắn không kém gì Đại Quang Minh Tự.

Đừng nói giờ Đàm Uyên đại sư muốn đem công pháp truyền cho Sở Hưu, cho dù hắn định truyền công pháp cho dư nghiệt Ma giáo, những người khác cũng chẳng nói được gì!

Giờ Đại Quang Minh Tự đối xử với Đàm Uyên đại sư còn mang thái độ như vậy, về sau nếu xảy ra chuyện gì với bọn họ thì sao? Chuyện này thật sự khiến mọi người ở đây cảm thấy không thoải mái.

Minh Kỳ nhướn mày, hắn chợt phát hiện đấu võ mồm với tên Sở Hưu này, hắn không hề có ưu thế gì.

Bản lĩnh lật ngược phải trái, hung hăng càn quấy của kẻ này không kém hơn thực lực của y. Mình vốn nhắm vào y, thế nhưng giờ tới miệng y lại thành ra Đại Quang Minh Tự quá mức bá đạo, đang nhắm vào Đàm Uyên đại sư.

Cho nên Minh Kỳ rất lý trí không nhiều lời với Sở Hưu, trực tiếp hừ lạnh nói với Tông Huyền: “Tông Huyền, động thủ! Tên Sở Hưu này không biết dùng phương pháp gì lừa gạt Đàm Uyên đại sư đoạt lấy truyền thừa. Đại Quang Minh Tự ta không thể ngồi nhìn truyền thừa của Đàm Uyên đại sư rơi vào tay hạng tiểu nhân như vậy được. Cho dù hắn nhận được truyền thừa, giờ cũng phải giao ra đây cho ta!’

Minh Kỳ cũng biết ân oán lúc trước của Sở Hưu và Đại Quang Minh Tự, cuối cùng còn là thủ tọa Vọng Niệm Thiện Đường - Hư Vân mở miệng mới giải quyết xong.

Có điều Minh Kỳ lại không buồn để ý tới Hư Vân. Mặc dù thực lực của Nhân Quả Thiện Đường không bằng Vọng Niệm Thiền Đường nhưng địa vị lại quan trọng hơn Vọng Niệm Thiền Đường.

Vọng Niệm Thiền Đường cường đại chỉ do thủ tọa Hư Vân. Còn tầm quan trọng của Nhân Quả Thiện Đường đối với Đại Quang Minh Tự là ở chính bản thân Nhân Quả Thiện Đường.

Bạn cần đăng nhập để bình luận