Côn Luân Ma Chủ

Chương 1856: Bát trọng thiên

Diệp Duy Không quát lớn một tiếng: “Vội cái gì?

Bị vây ở đây thì đã sao? Giết Sở Hưu, hủy diệt Côn Luân Ma Giáo, đến lúc đó đương nhiên sẽ đi ra được!”

Diệp Duy Không là người sáng lập Hàn Giang Thành, uy thế của hắn trong Hàn Giang Thành vẫn tương đối lớn.

Hắn vừa nói xong câu đó, lập tức ổn định cảm xúc của các võ giả Hàn Giang Thành.

Quay lại nhìn Sở Hưu, Diệp Duy Không lạnh lùng nói: “Chịu thiệt? Sở Hưu, đúng là thực lực của ngươi không tệ, nhưng đáng tiếc, ngươi luôn tự cho là đúng, chơi mấy âm mưu không ra gì kia!”

Sở Hưu điềm nhiên đáp: “Nhưng chính những âm mưu không ra gì đó lại khiến Hàn Giang Thành tổn thương nguyên khí, khiến cho bây giờ Diệp Duy Không ngươi phải dựa hơi Thiên Hạ Kiếm Tông mới dám tới gây chuyện với ta.”

“Dựa hơi? Lần trước nếu không phải ngươi dựa hơi Lăng Tiêu Tông, ngươi nghĩ bây giờ Đại La Thiên còn có Sở Hưu ngươi, còn có Côn Luân Ma Giáo này sao?

Ta cũng có sai, sai ở chỗ lúc trước không nên lo nghĩ nhiều như thế mà nên trực tiếp giết chết ngươi!”

Gương mặt Diệp Duy Không toát lên đầy hận ý, lạnh lùng nói: “Được rồi, lão phu nói nhảm với ngươi đủ lắm rồi.

Hy vọng sau khi giết ngươi, Lăng Tiêu Tông còn chưa bị hủy diệt.

Ta muốn đích thân chứng kiến biểu cảm của Phương Ứng Long, cho ngươi biết lúc trước lựa chọn của hắn sai lầm tới mức nào!”

Trong Đông Vực, ngoài Sở Hưu là người mà Diệp Duy Không thù hận nhất, thứ hai chính là Lăng Tiêu Tông, là Phương Ứng Long.

Hắn không hận Phương Ứng Long lúc trước đã đánh mình trọng thương, chỉ hận lúc trước Phương Ứng Long không cho hắn cơ hội, chèn ép Hàn Giang Thành của hắn còn bây giờ lại thừa nhận địa vị của Côn Luân Ma Giáo.

Hắn chỉ muốn làm cho Phương Ứng Long biết, nếu lúc trước Lăng Tiêu Tông thừa nhận địa vị của Hàn Giang Thành, có lẽ hiện giờ không có nhiều chuyện như vậy.

“Lập tức kết trận, chuẩn bị ra tay!”

Sau khi căn dặn võ giả Hàn Giang Thành một câu, Diệp Duy Không xé toang cẩm bào trên người, để lộ chiến giáp màu bạc trắng.

Đây là chiến giáp mà Mạnh Tinh Hà tự tay chế tạo cho hắn.

Từ khi thế cục của Hàn Giang Thành bắt đầu ổn định, trừ những trận đại chiến quyết định vận mệnh của Hàn Giang Thành, đã rất lâu rồi Diệp Duy Không không mặc chiến giáp toàn thân.

Diệp Duy Không bước ra một bước, khí thế trên người không ngừng tăng cường, mãi tới trình độ bát trọng thiên.

Cảnh tượng này khiến sắc mặt Sở Hưu lập tức thay đổi đôi chút.

Đây là biến số.

Sau lần trước Diệp Duy Không bị Phương Ứng Long đánh trọng thương, hắn chưa từng xuất hiện trên giang hồ.

Không chỉ Sở Hưu, những võ giả khác cũng cho rằng chắc chắn Diệp Duy Không đang bế quan dưỡng thương, ai ngờ hắn lại nhân cơ hội này bước vào Võ Tiên bát trọng thiên.

Hiện tại Sở Hưu có tu vi tam trọng thiên, nhưng chiến lực của y trong khoảng từ tứ trọng thiên đến lục trọng thiên.

Âm Đà La với công pháp âm tà quỷ dị, có thể uy hiếp được thất trọng thiên, vẫn phải chết dưới tay y.

Tô Cáp Na cung chủ Khổng Tước Thần Cung có tu vi lục trọng thiên, trong lúc giao thủ chính diện, ngoài lực lượng nội tình thâm hậu hơn một chút thì các phương diện khác đều không bằng Sở Hưu.

Cho nên bây giờ nếu là võ giả thất trọng thiên ra trận, Sở Hưu cũng có lòng tin giao chiến.

Kết quả không ai ngờ Diệp Duy Không lại mượn cơ hội dưỡng thương bước vào bát trọng thiên, đây là biến số cực lớn.

Bát trọng thiên và tam trọng thiên, chênh lệch năm trọng thiên, chỉ riêng lực lượng nội tình đã khiến người ta tuyệt vọng.

Gió lạnh vô tận mang theo giá rét thấu xương lượn lờ quanh người Diệp Duy Không, bầu trời lập tức tối sầm lại.

Lực lượng quy tắc khuấy động thiên địa xung quanh, khiến cho trong phạm vi trận pháp như chuyển từ Nam Man bốn mùa đều là hè biến thành vùng đất phía bắc lạnh lẽo thấu xương.

Đương nhiên Diệp Duy Không chỉ có thể ảnh hưởng tới bên trong trận pháp, bên ngoài trận pháp có Vô Căn Thánh Hỏa ngăn cản, cho dù Diệp Duy Không có dốc toàn lực cũng không cách nào sử dụng lực lượng quy tắc xoay chuyển lực lượng của Vô Căn Thánh Hỏa.

Giữa không trung, cơn bão băng giá vô tận hóa thành một con băng long dữ tợn gào thét trong tay Diệp Duy Không, bị hắn nắm lấy, đánh thẳng về phía Sở Hưu!

Hứa Thiên Nhai ở phía sau thấy Diệp Duy Không ra tay, cũng vô thức định động thủ, nhưng lại bị Phương Bạch Độ kéo lại.

“Ngươi vội vàng ra tay như vậy làm gì? Bên phe Sở Hưu còn hai cường giả Võ Tiên nữa đấy, cho dù chúng ta có ra tay cũng chưa chắc đã bắt được bọn họ.

Đợi một lúc đã, xem xem rốt cuộc ai thắng ai thua rồi hãng ra tay.”

Hứa Thiên Nhai kinh ngạc nói: “Đây là Võ Tiên bát trọng thiên, chẳng lẽ ngươi vẫn cho rằng Sở Hưu sẽ thắng hay sao?”

Phương Bạch Độ lắc đầu nói: “Chưa thể chắc được, dù sao lần này ra tay ta luôn có cảm giác tâm thần bất ổn, có lẽ cuối cùng sẽ xuất hiện biến cố gì đó!”

Lúc này Sở Hưu trực tiếp đối diện với Diệp Duy Không, lực lượng cường đại đó khiên sắc mặt y cực kỳ nghiêm nghị.

Vòng tay Lục Đạo Luân Hồi trên tay phải y lóe lên ánh sáng màu vàng, Lục Đạo Sa Bà Chúng Diệu Hoa Luân được thi triển, khiến con băng long trên không trung trực tiếp tiến vào Lục Đạo Luân Hồi, không ngừng bị mài mòn, tiêu diệt.

Diệp Duy Không hừ lạnh một tiếng: “Tiểu đạo mà thôi!”

Sau khi hắn dứt lời, một tay của Diệp Duy Không co lại, bắt lấy đuôi rồng, không ngờ lại rút từ đuôi rồng ra một mũi hàn băng long thương.

Phía trên long thương lấp lóe ánh băng lam như nước chảy, hư ảo mỹ lệ vô song, là vũ khí hoàn toàn do lực lượng quy tắc ngưng tụ lại.

Long thương trực tiếp đâm ra, chỉ một đâm một hất đơn giản nhất nhưng phát huy tinh túy của thương pháp tới cực hạn, trực tiếp xé rách vòng xoay Lục Đạo Luân Hồi!

Sở Hưu thấy vậy, trong lòng lập tức trầm xuống.

Cường giả bát trọng thiên không chỉ vượt xa y về mặt lực lượng nội tình, là lĩnh ngộ của đôi bên đối với quy tắc đã không cùng một cấp độ.

Diệp Duy Không có thể trực tiếp rút ra lực lượng quy tắc, khiến nó cụ thể hóa triệt để, hiển nhiên khả năng khống chế quy tắc đã vượt xa Sở Hưu.

Long thương quét ngang ra, mang theo khí thế ngập trời đập về phía Sở Hưu, trong gió rét thấu xương lại mang theo sát khí vô tận.

Ngay sau đó, Sở Hưu đạp lên không, quanh người được ngọn lửa diệt thế đen nhánh bao phủ.

Phá Trận Tử chém ra một đao, đao thế Thôn Thiên như tạo thành một hố đen lớn, thôn tính bất cứ lực lượng nào tiến vào.

Hơn nữa không biết từ khi nào ngọn lửa diệt thế đã xen vào đao thế, lan tràn trong lỗ đen, như giò bám trong xương, dọc theo đao thế quay quanh long thương.

Tiếng nổ chói tai không ngừng vang lên, lực lượng quy tắc tinh thuần phía trên long thương bị ngọn lửa diệt thế làm cho tan rã tịch diệt, hơn nữa trong ngọn lửa diệt thế còn mang theo một chút lực lượng bất đồng mờ mờ ảo ảo.

Tịch diệt tới cực hạn sẽ là tân sinh.

Trong hàn băng đó lại tỏa ra một luồng sinh cơ.

Trong cơn bão cương khí vô tận, một hạt giống màu xanh nở rộ, theo cánh hoa xòe ra, từ bên trong lại hiện lên một ma ảnh khổng lồ.

Tạo Hóa Thiên Ma!

Ma ảnh như che khuất cả bầu trời giang rộng vòng tay, muốn bao phủ lấy Diệp Duy Không vào trong.

Nhưng ngay sau đó Diệp Duy Không, vung tay, vô số hàn băng kiếm khí ẩn hiện giữa hư không, mỗi luồng kiếm khí đều là lực lượng quy tắc cụ thể hóa, chớp mắt đã cắt cho Tạo Hóa Thiên Ma thủng trăm ngàn lỗ.

Diệp Duy Không cau mày nhìn về phía Sở Hưu: “Đây không phải lực lượng của ngươi.”

Sở Hưu điềm nhiên đáp: “Ta có thể sử dụng, đương nhiên là lực lượng của ta.”

Thật ra biến hóa liên tiếp vừa rồi có nói không phải lực lượng của Sở Hưu cũng đúng.

Bởi vì sau khi giết chết Âm Đà La, y đã học được ngọn lửa diệt thế cực đoan tới cực hạn của đối phương.

Nhưng Sở Hưu không muốn khống chế loại lực lượng cực đoan này, cho nên y tăng thêm một chút lực lượng Tạo Hóa Thiên Ma trong đó.

Lực lượng biến hóa liên tiếp như vậy có thể nói là cực kỳ tiếp cận thần thông, nhưng đáng tiếc, vẫn không thể làm gì được lực lượng mang tính áp đảo của Diệp Duy Không.

Bạn cần đăng nhập để bình luận