Côn Luân Ma Chủ

Chương 1922: Nghi ngờ về long mạch

Lão thiên sư cười khổ nói: “Còn có ý gì nữa? Là mặc kệ mọi chuyện, tất cả đều dựa vào tâm trạng.

Chút tu vi của lão già ta đặt ở hạ giới còn là đứng đầu, nhưng đặt vào Tam Thanh Điện thì chẳng coi vào đâu. Chỗ người ta còn có một số người trẻ tuổi có tu vi cao cường hơn ta.

Cho nên điện hạ đừng trông cây vào Tam Thanh Điện, Tam Thanh Điện ở lại Tây Sở nhưng chỉ quan tâm tới lợi ích của bọn họ mà thôi, sẽ không quan tâm tới lợi ích của người khác, cũng không quản được.”

Mạnh Vân Thịnh thở dài một tiếng nói: “Lão thiên sư ngài cũng không có cách nào, chẳng lẽ người hạ giới ta chỉ có nước bị Đại La Thiên xâm lược ư? Còn nói có chung nguồn gốc gì đó, kết quả là chẳng đặt chúng ta vào trong mắt.”

Lão thiên sư lắc đầu nói: “Trong bất cứ thời điểm nào đều phải xem thực lực chứ không phải nhìn vào tình cảm.

Hơn nữa hạ giới cũng không bết bát tới vậy, một mình Ninh Huyền Cơ tiền bối đã khiến Đại La Thiên kiêng dè rồi.

Huống chi, tuy thực lực tổng hợp của hạ giới ta không tốt, nhưng vẫn có nhiều nhân tài đỉnh cao.

Không cần nói tới tiểu tử Sở Hưu kia, vị đó gần đây hay gây chuyện. Ta nghe nói trong Đại La Thiên hắn cũng thiếu chút nữa lật tung cả nửa Đại La Thiên lên.

Trước đây không lâu hắn lại nhúng tay vào tranh chấp của Đông Tề, ép Phạm Giáo lùi bước. Không thể không nói, riêng khoản làm việc thì tiểu tử kia đúng là nhân tài.

Còn có Dạ Thiều Nam, vị này cũng không đơn giản, lão già ta đây đã từng giao thủ với hắn. Lần đó ta đã biết chắc chắn hắn sẽ đi xa hơn ta.

Trước đó là thiên địa này giữ chân hắn, bây giờ không có gì giữ chân, chắc chắn Dạ Thiều Nam sẽ một bước lên trời.

Ma đạo đang hưng thịnh, có cản cũng không cản nổi.”

Mạnh Vân Thịnh định nói gì đó nhưng lại Đại La Thiên thở dài.

Hai vị này không thể mượn sức được.

Sở Hưu và Tây Sở của hắn không có quan hệ gì, cho dù có quan hệ, hoàng tộc Tây Sở cũng không dám dẫn thêm một thế lực ngoại lai vào.

Còn bên phía Dạ Thiều Nam, vị này đúng là nghiện bế quan, có thời gian là đi tu luyện, thậm chí người trong Bái Nguyệt Giáo cũng không mấy khi gặp được hắn.

Đúng lúc này, bên ngoài đột nhiên có người tới báo cáo nói Sở Hưu tới thăm, khiến Mạnh Vân Thịnh sững sờ.

Vừa rồi bọn họ còn bàn luận về Sở Hưu, không ngờ người ta đã lập tức xuất hiện.

“Mau mau mời vào.”

Với địa vị của Sở Hưu trên giang hồ hiện tại, đã đủ cho Mạnh Vân Thịnh đối xử cẩn trọng.

Sở Hưu đi vào trong đại điện, thấy lão thiên sư cũng ở đây, y không khỏi ngạc nhiên.

Nhưng Sở Hưu đang vội làm rõ quan hệ giữa những kẻ trong long mạch, y không có thời gian.

Đảo mắt một vòng, Sở Hưu lập tức có ý tưởng.

Mạnh Vân Thịnh chắp tay nói: “Chẳng hay Sở giáo chủ tới Tây Sở ta có chuyện gì?”

Sở Hưu chào hỏi lão thiên sư một tiếng rồi mới nói với Mạnh Vân Thịnh: “Ta tới đây là muốn giao dịch với bệ hạ.”

"Giao dịch? Giao dịch gì?"

Sở Hưu trầm giọng nói: “Ta nhận được tin tức, long mạch Tây Sở đang bị tà ma ngoại vực xâm lấn, đang phá hoại long mạch.

Ta có thể giúp bệ hạ ra tay diệt trừ tà ma ngoại vực, nhưng bệ hạ phải đáp ứng một điều kiện của ta, đó là để người của Côn Luân Ma Giáo ta vào long mạch tu hành một thời gian.”

Mạnh Vân Thịnh nghe vậy lập tức giật mình: “Không thể nào! Khu vực long mạch Tây Sở ta chỉ có người trong hoàng tộc họ Mạnh phụ trách bảo hộ, giăng kín trận pháp, tuyệt đối không thể có người xông vào được.”

Sở Hưu lạnh nhạt nói: “Nếu là tà ma ngoại vực, vậy thủ đoạn cũng vượt ngoài tưởng tượng của võ giả bình thường, trận pháp cũng không ngăn được bọn chúng.

Nếu bệ hạ không tin thì bỏ đi, tại hạ xin cáo từ.”

Thấy Sở Hưu định đi, Mạnh Vân Thịnh vội vàng nói: “Sở giáo chủ đợi đã!”

Long mạch liên quan tới căn cơ của quốc gia, cho dù Sở Hưu nói rất thần bí, nhưng Mạnh Vân Thịnh lại không dám ngó lơ.

Mạnh Vân Thịnh nhìn về phía lão thiên sư, lão thiên sư cũng gật đầu một cái.

Tuy lão thiên sư không biết Sở Hưu định làm gì, nhưng hắn lại biết Sở Hưu không phải loại người nhàm chán cố tình chạy tới Tây Sở lừa bịp Mạnh Vân Thịnh.

Mạnh Vân Thịnh cười nói: “Sở giáo chủ thứ lỗi, không phải ta nghi ngờ mà là kinh ngạc.

Sở giáo chủ yên tâm, ta đáp ứng gật đầu này, ta sẽ dẫn Sở giáo chủ tới khu vực long mạch.”

Mạnh Vân Thịnh dẫn Sở Hưu tới địa điểm bí mật của hoàng tộc Tây Sở, lão thiên sư cũng đi theo sau lưng bọn họ. Chuyện này khiến Sở Hưu hơi cau mày nhưng lại không nói gì.

Sau khi tới địa điểm bí mật của long mạch, ở Tây Sở cũng không có cửa đi vào khu vực long mạch, chỉ bố trí trận pháp trấn thủ.

Sở Hưu đấm ra một lỗ thủng, cảnh tượng trong long mạch xuất hiện trước mặt mọi người.

Long mạch của Tây Sở còn nhỏ hơn nữa, thậm chí nhỏ hơn một chút so với Bắc Yên.

Lúc này người đang rút lực lượng long mạch ở trong đó là một lão già mặc đạo bào âm dương, không có vẻ tiên phong đạo cốt gì, cơ bắp trên mặt trắng xám, được dùng xương cốt ghép lại, rất giống với Vực Ngoại Thiên Ma mà Sở Hưu nhắc tới, dù sao cũng không phải thứ tốt gì.

Mạnh Vân Thịnh chỉ vào lão già kia, run rẩy nói: “Hắn là... hắn là...”

Sở Hưu không có thời gian giải thích nghi hoặc cuối cùng Mạnh Vân Thịnh, y lập tức thi triển Pháp Thiên Tượng Địa đánh về phía lão già kia.

Lúc này lão thiên sư ở phía sau lại cau mày, sao hắn lại cảm thấy lão già mặc đồ đạo sĩ này có vẻ khá quen mặt?

Hai lần trước Sở Hưu định bắt sống mấy kẻ này nhưng đều thất bại, định thăm dò tình hình sau cánh cửa không gian, cũng thất bại.

Long mạch ở Tây Sở là cơ hội cuối cùng của y, lần này nếu thất bại, y sẽ mất hẳn chân tướng.

Nguyên khí trong khu vực long mạch bị khuấy động, lão già mặc đồ đạo sĩ nhìn về phía Sở Hưu, hai mắt đỏ máu hiện lên chút lôi quang.

Ngay sau đó hắn giơ tay niết ấn quyết, giữa không trung vô số khối sét ngưng tụ, Tử Tiêu Thần Lôi, Cửu Tiêu Thiên Lôi, thần Tiêu Tru Ma Lôi... Đủ loại lôi pháp ầm ầm đập xuống, không ngờ lại hợp thành một lôi trận khổng lồ, giam cầm Sở Hưu trong trạng thái Pháp Thiên Tượng Địa vào trong, không ngừng oanh kích, khiến y khó lòng cất bước.

Lão già mặc đạo bào này còn mạnh hơn cả thành chủ Cực Bắc Phiêu Tuyết Thành và bảo chủ Thiết Hoàng Bảo, có sức chiến đấu ngang với Võ Tiên ngũ trọng thiên!

Còn lúc này lão thiên sư phía sau lại trợn tròn hai mắt, vẻ mặt không thể tin nổi.

“Long Hổ Chí Tôn Cửu Tiên Kinh! Sư tổ! Ngài là sư tổ!?”

Trước đó lão thiên sư chỉ thấy lão già mặc đạo bào có vẻ quen quen nhưng không nhận ra được.

Da thịt trên mặt lão già này như thi thể rách nát bị người ta khâu lại, có chỗ đã vặn vẹo, chỉ nhận ra được đường nét đại khái.

Nhưng lúc này lão già mặc đạo bào ra tay, lão thiên sư mới nhận ra, hắn là thiên sư năm trăm năm trước của Thiên Sư Phủ!

Lão thiên sư vội vàng hét lớn với Sở Hưu: “Sở giáo chủ! Tạm thời dừng tay! Hắn là thiên sư đời trước của Thiên Sư Phủ ta, trong chuyện này chắc chắn có hiểu lầm gì đó!”

Sở Hưu cười lạnh nói: “Thiên sư đời trước? Có lẽ đã từng, nhưng bây giờ hắn là tà ma ngoại vực! Ta dừng tay chứ hắn sẽ không dừng tay.

Nếu không ngươi gọi hắn một tiếng xem hắn có đáp không?”

Bạn cần đăng nhập để bình luận