Côn Luân Ma Chủ

Chương 1824: Thực lực của tiểu bạch kiểm 1

Cách suy nghĩ của lão man vương rất giống nhân tộc, phải nói là ngoài huyết thống ra hắn gần như một nhân tộc.

Nhưng đối với những gì hắn nói, thật ra Sở Hưu cũng không có cảm xúc gì, dù sao y cũng không phải người của Đại La Thiên.

Sở Hưu trầm giọng nói: “Xin tiền bối cứ yên tâm, sau khi từ Tây Vực trở về ta sẽ phái người tới bộ lạc La Sơn tiến hành trao đổi.”

Lão man vương gật đầu nói: “Bây giờ ngươi nói, ta sẽ tin tưởng.

Biết các ngươi định tới, những tộc trưởng và tế ti của các bộ lạc khác xung quanh bộ lạc La Sơn ta đều đã tụ tập.

Chỉ cần thực lực của ngươi có thể khiến bọn họ tín phục, trong khu vực Thập Vạn Đại Sơn này sẽ không có ai ngăn cản các ngươi.

Thật ra muốn thuyết phục các bộ lạc chúng ta cũng rất đơn giản, bọn họ chỉ tôn sùng cường giả.”

Nhưng sau đó lão man vương lại thở dài một tiếng nói: “Nhưng ta thà rằng bọn họ phức tạp một chút chứ không phải hồn nhiên như bây giờ.

Nói đoạn, lão man vương trực tiếp vung tay, phái người mời các thủ lĩnh đại bộ lạc tới giữa thành trì này..

Khu vực trung ương của thành trì bộ lạc La Sơn là một trận pháp, một đại trận Đạo gia tiêu chuẩn.

Nhưng sau khi biết thân phận của lão man vương, Sở Hưu cũng không lấy làm lạ.

Đối phương đã sống trong Linh Bảo Quan khá lâu, tuy Linh Bảo Quan nhân số ít ỏi nhưng lại là đại phái hiếm có trong số các chi phái Đạo môn, truyền thừa cực kỳ thâm hậu. Lão man vương có học được đại trận Đạo môn chính tông cũng rất bình thường.

Trên đài cao, các thủ lĩnh man tộc và tế ti đều đập quyền phải lên ngực, quỳ một chân xuống đất, làm đại lễ với lão man vương.

Đây là lễ tiết chính thức lớn nhất của man tộc, gần với quỳ rạp đầu xuống đất quỳ lạy tổ tiên và thần linh.

Trong mấy năm qua, lão man vương là người duy nhất khiến bọn họ tâm phục khẩu phục, khiến bọn họ tôn kính và sợ hãi từ tận sâu trong đáy lòng.

Ngay trước mặt mọi người, lão man vương chỉ nói vài câu man tộc đơn giản, Sở Hưu cũng không hiểu được, nhưng có lẽ ý tứ rất đơn giản. Giao tiếp với những võ giả man tộc này không cần quá phức tạp.

Nói xong, mọi người ở đây nhìn về phía Sở Hưu, ánh mắt như nóng lòng muốn thử.

Đối với man tộc mà nói, xưa nay chiến đấu không phải chuyện đáng xấu hổ gì, thậm chí bọn họ còn coi chiến đấu là niềm vui và vinh dự.

Lúc bình thường bọn họ còn tự đánh với nhau, bây giờ lại có cơ hội quang minh chính đại giao chiến với người ngoại tộc, nếu thắng còn nhận được vinh dự, bọn họ cầu còn không được.

Nhưng ngay lúc này, Long Sơn đứng bên cạnh lão man vương đột nhiên lớn tiếng nói: “Lão man vương! Ta muốn đánh với hắn!”

Sắc mặt lão man vương lập tức tối sầm lại: “Đừng gây chuyện!”

Long Sơn gào thét: “Ta không gây chuyện!

Lục Phi vẫn luôn nhìn hắn, chắc chắn là có ý với gã tiểu bạch kiểm ngoại tộc này rồi!

Ta đánh bại hắn, chứng minh với Lục Phi chỉ có Long Sơn ta mới thật sự là cường giả, còn gã ngoại tộc kia chỉ là loại tiểu bạch kiểm trông thì ngon mà dùng thì chẳng được!”

Sở Hưu không hề tức giận, sau khi bước vào cảnh giới Võ Tiên, y phát hiện mình đã tốt tình hơn nhiều, nói chính xác hơn là cảnh giới khác biệt, có một số việc đã nghĩ thoáng hơn, không cần tức giận với loại đầu đầy cơ bắp như vậy.

Nhưng Sở Hưu vuốt cằm, vẫn cảm thấy kỳ dị.

Bao năm qua, trên giang hồ có đủ những cách gọi y, tốt một chút thì giáo chủ đại nhân công tử, xấu một chút thì hung đồ Ma đạo, Sở Hưu lão tặc gì đó, nhưng chỉ riêng gọi y là tiểu bạch kiểm thì không có.

Nhưng nói đi cũng phải nói lại, đứng giữa đám man tộc này, Sở Hưu đúng là trắng nhất, thậm chí y còn trắng hơn cả Lục Phi.

Lúc này Lục Phi đứng bên cạnh Sở Hưu mắc cỡ tới đỏ mặt nói: “Ngươi đừng nói hươu nói vượn! Ta là tế ti của bộ lạc Hắc La, có thế nào cũng không gả cho ngươi!”

Đúng là vừa rồi cô luôn nhìn Sở Hưu, nhưng không phải ý kia mà là từ những gì mà Sở Hưu và lão man vương nói chuyện, cô mới nhận ra dường như mình và Hắc Kiệt đã làm sai, cho nên cô thận trọng quan sát Sở Hưu, muốn xem thử thần sứ đại nhân có tức giận không, kết quả lại bị Long Sơn nói toạc ra.

Lão man vương đen mặt còn định răn dạy Long Sơn, nhưng lúc này Sở Hưu lại nói: “Đánh với ai cũng là đánh, đánh với gã to con này cũng được, nhưng thắng hắn thì thủ lĩnh của các bộ lạc khác có chấp nhận không?”

Lão man vương nói: “Long Sơn là đệ nhất dũng sĩ của của bộ lạc La Sơn chúng ta, còn mạnh hơn những thủ lĩnh ở đây. Nếu ngươi thắng hắn, đương nhiên bọn họ sẽ chấp nhận.

Nhưng ngươi phải suy nghĩ thật kỹ, thực lực của Long Sơn không hề tầm thường, hắn tắm máu rồng ra đời, tuy đầu óc không được tốt, nhưng về mặt chiến đấu lại có thiên phú dị bẩm, Võ Tiên bình thường không phải đối thủ của hắn.”

Sở Hưu mỉm cười nói: “Võ Tiên bình thường cũng không phải đối thủ của ta.”

Nghe Sở Hưu nói vậy, lão man vương trực tiếp vung tay, mở trận pháp ở trung tâm của thành trì, cho Long Sơn và Sở Hưu đi vào trong.

Long Sơn mang theo một cái chùy xương lớn cỡ ba trượng, chỉ vào Sở Hưu, giọng ồm ồm: “Ta sẽ cho ngươi biết, chỉ có người mạnh nhất mới xứng có được trân châu đẹp nhất của bộ lạc Hắc La!”

Sở Hưu nhún vai, nói với giọng điệu như người từng trải: “Ngươi nghĩ như vậy rất nguy hiểm, theo đuổi nữ nhân là phải dùng tấm lòng chứ không phải dùng nắm đấm.”

“Nói linh tinh lắm quá! Mẹ đã nói, trước kia trong tộc ta để ý tới cô nương nào thì giơ gậy đập ngất rồi xách về là thành vợ, bây giờ thật phiền phức!”

Sau khi Long Sơn dứt lời, cây chùy xương thú trong tay hắn như một ngọn núi nhỏ ầm ầm đạp xuống, khoảnh khắc đó uy thế chấn động hư không, khiến cho toàn bộ thành trì cũng rung chuyển, trận pháp xung quanh lập tức khởi động.

Chỉ một đòn thôi nhưng Sở Hưu đã biết vì sao lão man vương lại nói Võ Tiên bình thường không địch nổi Long Sơn này.

Long Sơn này không phải Võ Tiên mà là man tộc đơn thuần, nhưng một cú đập tiện tay của hắn thôi cũng thể hiện quy tắc lực lượng cực hạn, cứ như bản thân hắn là một phần của quy tắc lực lượng này!

Cho dù là Võ Tiên của Chiến Võ Thần Tông tới đây, khả năng vận dụng quy tắc lực lượng còn không bằng một sợi gân của Long Sơn này.

Không biết từ khi nào Phá Trận Tử đã được Sở Hưu nắm trong tay, đối mặt với một chùy dẫn dắt quy tắc lực lượng, như bầu trời sụp đổ này, Sở Hưu cũng chém ra một đao, một đao với lực lượng cực hạn!

Thôn Thiên!

Đao mang sâu thẳm như lỗ đen, thôn tính mọi thứ trước mặt.

Trường đao ba thước và chùy xương thú ba trượng va chạm, bộc phát ra lực xung kích cường đại, trực tiếp che kín mọi thứ trước mắt, khiến người ta không cách nào thấy rõ tình hình trong trận pháp.

Ánh mắt lão man vương chợt co lại, hiển nhiên cũng nhận ra đao thức Thôn Thiên trong Thất Đại Hạn.

Hắn du lịch khắp bốn vực ở Đại La Thiên, gia nhập vài đại phái, tầm mắt và kinh nghiệm thậm chí còn thâm hậu hơn võ giả Đại La Thiên bình thường, có nhận ra Thất Đại Hạn cũng rất bình thường.

Nhưng chính vì vậy hắn mới bất ngờ vì tới hiện tại còn có người chịu tu luyện loại đao pháp kém may mắn này.

Bạn cần đăng nhập để bình luận