Côn Luân Ma Chủ

Chương 1645: Cướp đầu người 2

Thật ra lần này nếu có cơ hội, y định khiến tất cả võ giả Hàn Giang Thành đều nằm lại tại đây.

Y và Hàn Giang Thành đã trở mặt triệt để, sau khi giết Huyết Hà lão tổ, Hàn Giang Thành thậm chí chỉ muốn diệt trừ y.

Nếu nhân cơ hội này hủy diệt triệt để Hàn Giang Thành, vậy về sau mọi chuyện trên đất Nam Man sẽ bình an hơn nhiều.

Nhưng Hàn Giang Thành không phải hạng dễ đối phó, chưa nói tới Diệp Duy Không thì Kỳ Vô Hận này cũng có rất nhiều lá bài tẩy, hắn bất chấp tất cả bỏ trốn, đúng là Sở Hưu cũng không có cách nào bắt được.

Lúc này Sở Hưu cũng đang đắn đo, mình có nên sử dụng thức thần thông Thanh Thiên Chiếu Ảnh để khiến Kỳ Vô Hận nằm lại tại đây không.

Thanh Thiên Chiếu Ảnh mà xuất hiện, chỉ cần Kỳ Vô Hận vẫn trong tầm mắt y, vậy chắc chắn phải chết.

Nhưng lần trước khi đối phó với Rama, Sở Hưu đã cảm nhận được uy lực và lực phản nghịch cường đại của chiêu này. Dùng nó để đối phó với Kỳ Vô Hận đúng là có cảm giác dùng dao mổ trâu giết gà, không đáng.

Ngay lúc Sở Hưu đắn đo, một tràng cười dài đột nhiên vang lên.

“Máu có biến thành xanh cũng vẫn là máu! Có Huyết Hải Ma Tôn - Lục Giang Hà ta ở đây, không ai có thể trốn thoát!”

Khí huyết vô tận hội tụ thành biển máu ngập trời uy thế hùng hồn. Từng sợi tơ máu ngưng tụ trong biển máu, tiếp đó Lục Giang Hà vung tay, những sợi tơ máu kia trực tiếp quấn lấy người Kỳ Vô Hận, dẫn dắt lực lượng khí huyết trong cơ thể hắn, khiến Lục Giang Hà cứng đờ lại tại chỗ, ánh mắt nhìn về phía Lục Giang Hà tràn ngập oán hận.

Lúc này Lục Giang Hà đã bước vào cảnh giới Thiên Địa Thông Huyền, với lực lượng nội tình hắn, thậm chí sau khi đột phá trực tiếp bỏ qua giai đoạn Thiên Địa Thông Huyền sơ kỳ thích ứng lực lượng.

Lục Giang Hà có thể bước vào cảnh giới này, thật ra là nhờ vào hồn huyết của Huyết Hà lão tổ mà Sở Hưu mang về.

Hồn huyết đó chỉ có một khối nhỏ nhưng lại là để Huyết Hà lão tổ dùng để cất giữ chân linh, không hề bị ô nhiễm, ngược lại tinh khiết tới cực điểm.

Tuy Lục Giang Hà lấy được khối khí huyết đó còn oán trách Sở Hưu hẹp hòi, chỉ mang về cho hắn có chừng đó. Nhưng khi hắn bắt đầu luyện hóa nó, cảm nhận được lực lượng trong hồn huyết, hắn lập tức ngừng oán trách, quay sang bế quan.

Trước đó Lục Giang Hà đã là cảnh giới Chân Hỏa Luyện Thần đỉnh phong, thậm chí nếu không phải vì hắn quá lười, lười bế quan khổ tu, không khéo hiện tại hắn đã đạt tới cảnh giới Thiên Địa Thông Huyền.

Cho nên lúc này Lục Giang Hà vừa đột phá mà lực lượng đã mạnh mẽ kinh người, toàn toàn không giống Thiên Địa Thông Huyền sơ kỳ.

Có Lục Giang Hà ngăn chặn Kỳ Vô Hận, Phá Trận Tử trong tay Sở Hưu tỏa ra phong mang cực hạn, xuất đao chém xuống. Kỳ Vô Hận tay niết ấn quyết chống cự nhưng ngay lập tức bị chém đứt một cánh tay.

Khảnh khắc sau, Kỳ Vô Hận nổi giận gầm lên một tiếng, khí huyết màu băng lam quanh người ngưng tụ trên cánh tay khác, lấp lóe lực lượng cực kỳ cường đại.

Nhưng lúc này Lục Giang Hà lại cười lạnh nói: “Nhớ ăn không nhớ đòn! Đứng trước mặt Huyết Hải Ma Tôn ta mà ngươi còn dám chơi khí huyết?”

Dứt lời, Lục Giang Hà vung tay, không ngờ khí huyết màu băng lam trên người Kỳ Vô Hận lại bắt đầu chảy ngược tán loạn, làm cho Kỳ Vô Hận hộc máu không ngừng, hơi thở suy yếu tới cực hạn.

Ngay lúc Lục Giang Hà đắc ý định nói gì đó, đao mang sắc bén tới cực điểm của Phá Trận Tử đã bổ xuống, trực tiếp chém rơi đầu Kỳ Vô Hận!

Lục Giang Hà quay sang bất mãn nhìn Sở Hưu: “Ngươi cướp đầu người của ta!”

Lục Giang Hà cực kỳ để ý tới chuyện Sở Hưu đoạt đầu người của hắn.

Hắn không phải loại quái vật như Sở Hưu, khi còn ở cảnh giới Chân Hỏa Luyện Thần đã giết cường giả cảnh giới Thiên Địa Thông Huyền như giết gà, có vô số chiến tích.

Đây là lần đầu tiên hắn thật sự giết chết cường giả cảnh giới Thiên Địa Thông Huyền, kết quả lại bị Sở Hưu nhanh chóng đoạt đầu người, đương nhiên hắn thấy bất mãn rồi.

Nhưng Lục Giang Hà còn khá thức thời, không tới báo oán mà đến bên cạnh Sở Hưu nói nhỏ: “Sở đại nhân, Sở giáo chủ, nghe ta nói này. Dù sao bây giờ ta cũng là cường giả cảnh giới Thiên Địa Thông Huyền, có phải ngươi nên cân nhắc đổi danh hiệu của ta thành Huyết Hải Ma Tôn không?

Ngày trước dưới trướng Độc Cô giáo chủ có Tứ Đại Ma Tôn, ngươi cũng đang thiếu cơ mà?

Thế này đi, bản tọa là Huyết Hải Ma Tôn, Ngụy lão có uy danh, mấy năm gần đây cũng khổ công nhiều, chắc chắn cũng phải có một chỗ cho lão.

Lão già họ Thương tuy bản lĩnh chẳng ra sao, tính cách cũng tệ, nhưng dù sao cũng là cảnh giới Thiên Địa Thông Huyền, cho hắn một chức vị Ma Tôn.

Suất cuối cùng xem xem Lã Phụng Tiên và nha đầu Mai Khinh Liên ai bước vào cảnh giới Thiên Địa Thông Huyền trước thì cho người đó, ngươi thấy sao?”

So với một cái đầu cường giả cảnh giới Thiên Địa Thông Huyền, Lục Giang Hà càng để ý tới chức vị Huyết Hải Ma Tôn của hắn hơn.

Lục Giang Hà đã chấp nhất với chức vị này tới năm trăm năm, thậm chí đã sắp thành chấp niệm.

Nhưng lúc này Sở Hưu lại không để ý tới Lục Giang Hà, sắc mặt nghiêm nghị nhìn lên bầu trời.

Sau khi Kỳ Vô Hận bỏ mình, Diệp Duy Không đã nổi điên!

Thật ra đối với Diệp Duy Không, Kỳ Vô Hận rất quan trọng, vì đó là người thừa kế do hắn đích thân lựa chọn, chấp chưởng Hàn Giang Thành đời sau, là tương lai của Hàn Giang Thành bọn họ.

Cho nên đối với Diệp Duy Không, thậm chí Kỳ Vô Hận còn quan trọng hơn con trai ruột của mình.

Kết quả hiện giờ Kỳ Vô Hận đã chết trong tay Sở Hưu, chuyện này mang ý nghĩa gì? Mang ý nghĩa Hàn Giang Thành đã gần như không có tương lai!

Dù sao Hàn Giang Thành cũng mới quật khởi có một thế hệ, cho nên nội tình hơi kém.

Tuy chỉ cần Diệp Duy Không vẫn còn, vẫn có thể bồi dưỡng lại một người thừa kế. Nhưng thời gian đã không đủ, người thừa kế được bồi dưỡng gấp gáp có sánh được với Kỳ Vô Hận không?

Diệp Duy Không không biết, cho nên hắn thấy Kỳ Vô Hận mà chết, vậy tiền đồ tương lai của Hàn Giang Thành lại càng xa vời!

Diệp Duy Không gầm lên một tiếng, bộc phát lực lượng bản thân tới đỉnh phong, thậm chí đã gần như liều mạng. Loại khí thế lực lượng này lập tức đánh Xung Thu Thủy tới hộc máu, thậm chí cả Phương Ứng Long cũng phải nhượng bộ, không dám đối đầu.

Dù sao Phương Ứng Long cũng chỉ đến giúp đỡ, chỉ cần Hoàng Thiên Các không bị diệt, không ảnh hưởng tới cân bằng ở Đông Vực là được. Tội gì hắn phải liều mạng với Diệp Duy Không?

Cho nên trong tình huống này, Diệp Duy Không ngược lại đại triển thần uy, đánh trọng thương Xung Thu Thủy, ép Phương Ứng Long rút lui, nhưng chính hắn cũng tiêu hao không nhỏ.

Ánh mắt âm trầm lạnh lẽo nhìn về phía Xung Thu Thủy và Phương Ứng Long, đồng thời còn nhìn chằm chằm vào Sở Hưu một hồi, Diệp Duy Không trực tiếp quay người bỏ đi, dẫn người của Hàn Giang Thành rút lui.

Hiện giờ tuy hắn phẫn nộ nhưng Diệp Duy Không cũng biết bây giờ mình không đi, e là không còn cơ hội.

Kỳ Vô Hận đã chết, Hàn Giang Thành không có người nối nghiệp, chỉ là tiền đồ xa vời.

Nhưng nếu hôm nay hắn bỏ mạng tại đây, vậy Hàn Giang Thành sẽ thật sự phế bỏ!

Thấy Diệp Duy Không định bỏ trốn, Sở Hưu vội vàng hô lớn với Phương Ứng Long: “Phương tông chủ! Nếu bây giờ Diệp Duy Không bình an rời khỏi đây, Lăng Tiêu Tông hậu hoạn vô cùng!”

Phương Ứng Long liếc mắt nhìn Sở Hưu, hừ lạnh nói: “Ta biết chứ!”

Tuy Phương Ứng Long và Diệp Duy Không không phải võ giả cùng thời đại, nhưng hắn biết Diệp Duy Không là kẻ có thù tất báo.

Bạn cần đăng nhập để bình luận