Côn Luân Ma Chủ

Chương 1785: Lực lượng của Quân Vô Thần 1

Trước đó đa số mọi người trong giang hồ luôn cho rằng Thiên Môn là tông môn ẩn thế, nhân thủ thưa thớt.

Cho nên tuy thần tướng Thiên Môn gây ra rất nhiều chuyện quá đáng trên giang hồ, nhưng không ai để ý tới, vì bọn họ không muốn trêu chọc những cường giả này.

Còn bây giờ bọn họ lại chứng kiến có nhiều võ giả với thực lực cường đại như vậy sống trong bí cảnh của Thiên Môn, bọn họ mới thấy sợ hãi.

Một khi những người này ra ngoài giang hồ, ai có thể chống cự được?

Mọi người ở đây không khỏi vô thức nhìn sang phía Sở Hưu, có lẽ chỉ có Côn Luân Ma Giáo của Sở Hưu là có thể chống lại Thiên Môn.

Sở Hưu nhìn Quân Vô Thần, khóe miệng đột nhiên nhếch lên thành một nụ cười, một nụ cười trêu tức.

“Quân Vô Thần, ngươi luôn giả bộ bình tĩnh, rất ương ngạnh. Nhưng thực ra ngươi cũng chỉ là loại ỷ mạnh hiếp yếu mà thôi.

Lúc trước ngươi không giết ta, là vì ngươi không muốn giết ư? Chẳng qua vì lúc đó ngươi không giết được thôi!

Ngươi e ngại Chung Thần Tú, ngươi cho rằng Chung Thần Tú vì nhân quả mà che chở ta, cho nên ngươi không dám động tới ta.

Khó khăn lắm mới nấp trong bóng tối thi triển Đinh Đầu Thất Tiễn ám toán ta, kết quả lại bị ta né tránh, còn bị hình ảnh mà Độc Cô Duy Ngã lưu lại làm cho trọng thương.

Quân Vô Thần, ngươi tự cao tự đại, nhưng trên thực tế ngươi không sánh bằng Chung Thần Tú, càng không thể sánh nổi với Độc Cô Duy Ngã!

Bây giờ thì sao, thương thế của ngươi đã khỏi chưa?’

Nghe Sở Hưu nói vậy, biểu cảm trên mặt Quân Vô Thần hơi đổi.

Chuyện mình bị thương, Quân Vô Thần không nghĩ tới trong nội bộ Thiên Môn có gián điệp, hắn cho rằng Sở Hưu đang nói chuyện mình bị ấn ký mà Độc Cô Duy Ngã lưu lại đánh trọng thương.

“Còn chưa khỏi hẳn, nhưng vẫn có thể giết ngươi!”

Quân Vô Thần đưa mắt nhìn sang đám người lão thiên sư và Dạ Thiều Nam, lạnh lùng nói: “Các ngươi liên thủ với Sở Hưu là định chết chung à? Vạn năm qua Thiên Môn ta rất ít khi nhúng tay vào chuyện trên giang hồ. Sở Hưu chỉ nói mấy lời vớ vẩn ấy mà các ngươi định tới đây chịu chết hay sao?”

Không đợi đám người lão thiên sư trả lời, Sở Hưu điềm nhiên đáp: “Quân Vô Thần, ngươi quá coi trọng bản thân rồi đấy, ra tay với Thiên Môn của ngươi là chịu chết ư?

Bao năm qua, người của Thiên Môn rất ít khi nhúng tay vào chuyện trong giang hồ, nhưng mỗi khi các ngươi ra tay đều là phá hoại quy củ giang hồ.

Hơn nữa ngươi cũng không cần tốn nước miếng nữa, Dạ giáo chủ, lão thiên sư không phải loại ngu dốt. Bọn họ đã tới đây rồi, ngươi nghĩ bọn họ sẽ làm chuột hai đầu, rút lui hay sao?

So với chuyện sau này bị ngươi trả thù, chẳng bằng giết ngươi trước!”

Ở đây, ngoài các võ giả xuất thân môn phái nhỏ, những người như lão thiên sư được Sở Hưu thuyết phục ra tay, thật ra bọn họ đã chuẩn bị tử chiến với Thiên Môn.

Người khác có thể rút lui giữa đường, nhưng bọn họ thì không, vì mục tiêu của bọn họ quá lớn. Nếu ngày sau Thiên Môn thanh toán, bọn họ cũng chẳng trốn được.

Cho nên bọn họ đã quyết tâm ra tay, cho dù con đường này là sai, bọn họ cũng phải sai đến cùng!

Quân Vô Thần đảo mắt một vòng, ánh mắt lóe lên sát khí lạnh lẽo, còn lạnh hơn băng giá vạn năm trên đỉnh núi Côn Luân.

“Nếu các ngươi muốn chôn thây trên đỉnh Côn Luân này, vậy thì được, bản tôn sẽ giúp các ngươi một tay!”

Sau khi Quân Vô Thần dứt lời, Chư Thiên Hiểu ở phía sau đang bố trí trận pháp nhanh chóng thao tác. Chỉ trong chớp mắt, ánh sáng màu xanh đậm lóe lên, không ngờ trực tiếp bùng lên cả ngàn trượng bao phủ tất cả mọi người.

Trong trận pháp đó, đám người Sở Hưu gần như không bị ảnh hưởng, nhưng võ giả dưới cảnh giới Chân Đan lại cảm thấy một luồng khí lạnh ăn mòn kinh mạch trong cơ thể bọn họ, đóng băng nội lực, thậm chí hành động cũng chậm đi.

Cùng lúc, võ giả của Thiên Môn cũng lao tới, hào quang màu xanh đậm đó dung nhập vào cơ thể của bọn họ, khiến khí thế bọn họ tăng cường.

Cảnh tượng này khiến Sở Hưu hơi biến sắc, y cũng không ngờ Thiên Môn ra tay lại vượt ngoài tưởng tượng của y.

Trong tư liệu mà Huyết Vô Lệ giao cho Sở Hưu không có miêu tả về trận pháp của Thiên Môn.

Dù sao Huyết Vô Lệ cũng không tinh thông đạo này, hơn nữa trận pháp của Thiên Môn chủ yếu do những cường giả thời thượng cổ chế tạo. Vạn năm qua, ngoài lần năm trăm năm trước, xưa nay Thiên Môn chưa bao giờ bị đánh phá, cho nên vốn không có ghi chép về hiệu quả của trận pháp bảo hộ.

“Tất cả võ giả dưới cảnh giới Chân Đan rút lui khỏi Côn Luân!”

Sở Hưu quát lên một tiếng chói tai, vang vọng trong đám người, đội ngũ lập tức bớt đi chín phần mười.

Trận pháp trước mắt khiến các võ giả này có lao lên cũng vô dụng, chỉ có thể chịu chết.

Ngay lúc này, Quân Vô Thần cũng động thủ.

Lúc này, thương thế của Quân Vô Thần do trận pháp bạo động vẫn chưa khỏi hẳn, nhưng khi hắn ra tay vẫn có uy thế kinh người.

Chỉ trong chớp mắt, giữa không trung vang lên tiếng nổ kịch liệt, thân hình Quân Vô Thần như sao băng rơi xuống, lướt qua giữa trời cao, chớp mắt đã xuất hiện trước mặt đám người Sở Hưu, xuất quyền đánh xuống!

Quyền này như sao băng rơi, lực lượng cường đại chấn động cả hư không, thậm chí sương tuyết lơ lửng trên không cũng ngưng đọng trong chớp mắt.

Ánh mắt Sở Hưu co lại, thương thế của Quân Vô Thần còn chưa khỏi hẳn, cho nên cảnh giới mà hắn bộc lộ chỉ khoảng Võ Tiên tứ trọng thiên đến ngũ trọng thiên, không khác nhiều so với Nhan Bi Phong mà Sở Hưu từng đối đầu.

Nhưng vấn đề là, lực lượng là lực lượng, chiến lực là chiến lực.

Dù sao Quân Vô Thần cũng từng là cường giả cảnh giới Võ Tiên thất trọng thiên, lý giải của hắn đối với lực lượng, phương thức vận dụng thần thông võ đạo, tất cả đều vượt xa Nhan Bi Phong.

Phá Trận Tử trong tay Sở Hưu chém ra, phong mang vô biên ngưng tụ trong tay hắn, một đao chém xuống, quy tắc trước mặt đều bị cắt đứt, như một lỗ đen lớn thôn tính hết thảy.

Thôn Thiên trong Thất Đại Hạn được thi triển, vừa ra tay Sở Hưu đã vận dụng một trong những đao pháp tối cường của bản thân.

Nhưng dưới quyền của Quân Vô Thần, đao chiêu Thôn Thiên chỉ có thể thôn tính lực lượng quy tắc chứ không cách nào hấp thu lực lượng cực hạn.

Một tiếng nổ lớn vang lên, lỗ đen do Thôn Thiên tạo ra trực tiếp bị tiêu diệt, thân thể Sở Hưu cũng bị đánh bật về phía sau.

Nhưng ngay lúc này, trên dưới và bốn phía xung quanh Quân Vô Thần đều có người ra tay.

Nội lực chân hỏa bùng lên quanh người Trần Thanh Đế, thiêu đốt tới cực hạn, quyền này đánh ra như phá núi, trực tiếp nhắm vào hậu tâm của Quân Vô Thần.

Ngụy Thư Nhai tay niết ấn quyết, lực lượng quy tắc càn quét, gió tuyết khắp đỉnh núi Côn Luân bị hắn nắm trong tay, dung hợp thành ma khí vô cùng cường đại, hóa thành hàn băng ma chưởng từ trên trời giáng xuống.

Lưỡi nguyệt nhận quay quanh người Dạ Thiều Nam, chém về phía trái Quân Vô Thần. Những nơi lưỡi đao đi qua, bất cứ nguyên khí và lực lượng quy tắc nào cũng bị tụ lại một chỗ, hóa thành lực lượng yếu ớt nhất tiêu tán, thối lui vi đao này.

Bổ Thiên Tâm Kinh, tên là Bổ Thiên, thực tế là ma công cực hạn đi theo lối nghịch thiên. Dùng lực lượng của bản thân cưỡng ép thay đổi lực lượng quy tắc xung quanh, cũng là công pháp bá đạo tới cực điểm.

Bạn cần đăng nhập để bình luận