Côn Luân Ma Chủ

Chương 1852: Kế hoạch tập kích 2

Mộ Bạch Sương gật đầu nói: “Chi phái Cổ Nguyệt của Phương huynh có một loại bí pháp tên là Hoán Ảnh Di Nguyệt, chỉ cần có tọa độ trận pháp tương tự, dưới ánh trăng có thể xé rách không gian, đi hơn ngàn dặm, dịch chuyển tới một bên khác.

Theo ta được biết chỗ khó của bí pháp này là phải bố trí trận pháp tọa độ ở một nơi khác, hơn nữa trận pháp tọa độ cực kỳ nổi bật, còn phải hao phí rất nhiều vật liệu.

Cho nên chi phái Cổ Nguyệt chỉ coi môn bí pháp này là một thủ đoạn để nhanh chóng về nhà.

Nhưng ở nơi này, chúng ta có thể dùng Hàn Giang Thành của Diệp thành chủ để che giấu. Diệp thành chủ sẽ về Đông Vực trước, tới Hàn Giang Thành bố trí sẵn trận pháp, tất cả chúng ta sẽ dùng thuật Hoán Ảnh Di Nguyệt vượt qua ngàn dặm đi vào Đông Vực, vòng qua khu vực Nam Man và Sở Hưu, tập kích Đông Vực.”

Phương Bạch Độ định nói gì đó nhưng cuối cùng chỉ há miệng chứ không lên tiếng.

Người ta đã nghiên cứu thấu triệt bí pháp nhà mình như vậy, mình còn gì để nói?

Trong tay mình thì bí pháp này chỉ là để tiết kiệm thời gian đi đường, nhưng tới tay người ta lại có thể dịch chuyển ngàn dặm, trở thành đại sát khí tập kích diệt môn, có lẽ đây là chênh lệch về tầm mắt.

Mộ Bạch Sương tiếp tục nói: “Sau khi vào Hàn Giang Thành, chúng ta cũng không có thời gian để lãng phí, nhất định phải đồng thời đánh tan cả ba thế lực của Đông Vực.

Trong đó thực lực của Lăng Tiêu Tông mạnh nhất, hơn nữa còn có chí bảo Lăng Tiêu Vô Cực Ấn, Thiên Hạ Kiếm Tông ta và Thịnh huynh sẽ cùng tấn công Lăng Tiêu Tông.

Hoàng Thiên Các đã suy yếu nhưng dù sao vẫn có một số lá bài tẩy, cho nên giao cho Chiến Võ Thần Tông và Đại Thiên Môn.

Về phần Côn Luân Ma Giáo của Sở Hưu, tuy đối phương chỉ vừa thành lập tông môn, nhưng trong môn phái có tới ba vị Võ Tiên, thực lực không thể khinh thường.

Diệp thành chủ, ta biết thù hận giữa ngươi và Sở Hưu, cho nên các ngươi sẽ đối phó với Côn Luân Ma Giáo, Phương huynh và Hứa huynh giúp Diệp thành chủ giải quyết hai Võ Tiên khác của Côn Luân Ma Giáo là được.”

Phương Bạch Độ há miệng định nói gì đó, nhưng cuối cùng vẫn không nói ra.

Thật ra hắn không muốn đối mặt với Sở Hưu, dù sao Sở Hưu đã thể hiện thực lực, sau vài lần xung đột, thậm chí hắn còn thấy sợ hãi Sở Hưu.

Nhưng bây giờ hắn đã quả quyết ra tay, đương nhiên không thể lề mề, bằng không sẽ là đắc tội với cả hai bên.

Cuối cùng, Mộ Bạch Sương trầm giọng nói: “Nếu tất cả mọi người không có dị nghị gì, vậy mời Phương huynh truyền lại phương pháp chế tạo trận pháp tọa độ cho Diệp thành chủ. Đợi sau khi bên phía Diệp thành chủ bố trí xong trận pháp tọa độ, chúng ta sẽ lập tức động thủ!”

Sau khi nói xong, mọi người giải tán, bắt đầu chuẩn bị.

Bí pháp Hoán Ảnh Di Nguyệt của chi phái Cổ Nguyệt không phải thứ gì quá cao cấp, nhưng chỉ có công pháp của chi phái Cổ Nguyệt, thậm chí chỉ có Cổ Tôn cảnh giới Võ Tiên mới có thể thi triển, cho nên không phổ biến, cho dù truyền ra toàn bộ giang hồ thì Phương Bạch Độ cũng không lo lắng.

Cho nên hắn cũng rất thống khoái giao bí pháp cho Diệp Duy Không.

Sau khi trở lại chỗ ở mà Thiên Hạ Kiếm Tông bố trí, hắn lại phát hiện Long Linh Nhi đang ở đó đùa nghịch một số côn trùng nhỏ.

Phương Bạch Độ không khỏi cau mày nói: “Đây là cái gì?”

Long Linh Nhi cười nói: “Đây là Tương Tư Thiền, lúc chôn dưới đất là một đôi, đời này không phụ không rời không bỏ.

Hai con ve này có cách nhau xa bao nhiêu cũng cảm ứng được sự tồn tại của đối phương, cho dù có núi non sông hồ biển cả ngăn cách, chúng cũng tìm được đối phương.

Sư phụ không cảm thấy nó rất cảm động ư?”

Phương Bạch Độ biết Long Linh Nhi am hiểu cổ thuật, đây là truyền thừa mà cô từng nhận được.

Nhưng Phương Bạch Độ vẫn không thích ứng được với chuyện chơi côn trùng như vậy, nghe xong hắn chỉ nói: “Cảm động thì có cảm động, nhưng cổ thuật chỉ là tiểu đạo, rảnh rỗi thì luyện thêm bí thuật của chi phái Cổ Nguyệt chúng ta đi. Ngươi là một cô nương, cứ chơi côn trùng như vậy thì ra thể thống gì?”

Nói xong Phương Bạch Độ trực tiếp đi khỏi, tới chuẩn bị trận pháp.

Còn sau lưng hắn, Long Linh Nhi lại nở nụ cười khó lường, thoải mái thả con Tương Tư Thiền trong tay bay đi.

Tương Tư Thiên được cổ thuật của Bái Nguyệt Giáo rèn luyện có tốc độ cực nhanh, hóa thành vệt sáng kim, chớp mắt đã biến mất không còn tăm tích.

Nam Man, Côn Luân Ma Giáo.

Đám người Ngụy Thư Nhai đều có mặt, Sở Hưu cầm con Tương Tư Thiền kia trong tay, ánh mắt lộ vẻ suy tư.

Lúc trước y đã nói với Long Linh Nhi, Thật ra hai người Phương Bạch Độ và Hứa Thiên Nhai không đáng lo, cho nên lúc bình thường có gặp chuyện cũng không cần quá nóng vội báo tin cho y.

Nhưng nếu có ai chuẩn bị liên thủ đối phó y, quá nửa là sẽ tìm hai vị Cổ Tôn có thù với y là Phương Bạch Độ và Hứa Thiên Nhai, đồng loạt ra tay.

Nhưng Sở Hưu không ngờ là bên phía y vừa thành lập Côn Luân Ma Giáo thì lập tức có người chuẩn bị động thủ với y, xem ra đám người này không muốn y có ngày nào dễ chịu. Mình thu hút thù hận tới vậy à?

Sở Hưu lại lấy từ trong hộp báu không gian ra một con Tương Tư Thiền khác.

Rốt cuộc hai con Tương Tư Thiền cũng gặp nhau, lập tức ôm lấy nhau thân mật, cánh ve sau lưng chạm nhau, phát ra từng tiếng kêu, không ngờ lại hội tụ thành tiếng người, ‘nói’ lại tin tức mà Long Linh Nhi muốn đưa cho Sở Hưu.

Sau khi nghe xong, Sở Hưu thu hồi hai con Tương Tư Thiền đang ân ái, cười nói: “Là ta nghĩ nhiều rồi, lần này mục tiêu chủ yếu của Thiên Hạ Kiếm Tông không phải là ta mà là toàn bộ Đông Vực, ta chẳng qua chỉ là một khối đá đặt chân trong chuyện bọn chúng tấn công Đông Vực mà thôi.”

Cát Tân La ở một bên vội vàng nói: “Cho dù giáo chủ có là đá đặt chân, ngài cũng là viên đá cứng nhất.”

Sau khi đầu hàng Côn Luân Ma Giáo, Cát Tân La đã không còn đường lui, cho nên Sở Hưu có thể yên tâm sử dụng hắn.

Nhưng không biết có phải võ giả Phạm Giáo bị giáo dục khác với võ giả bình thường không, nghe đám người này nói chuyện, Sở Hưu luôn thấy mất tự nhiên.

Cũng như Cát Tân La hiện tại, rõ ràng là nịnh nọt, nhưng sao Sở Hưu nghe xong lại thấy mất tự nhiên như vậy?

Mai Khinh Liên hỏi: “Thế thì bây giờ ngươi định làm thế nào? Lăng Tiêu Tông là mục tiêu tổng tấn công đầu tiên, chúng ta có tới báo trước cho Lăng Tiêu Tông không?”

Sở Hưu lắc đầu nói: “Không kịp nữa rồi, Thiên Hạ Kiếm Tông và Côn Luân Ma Giáo ta cách nhau ngàn dặm, các ngươi cũng biết tốc độ của Tương Tư Thiền rồi đấy. Dù sao cũng là cổ trùng, cho dù Bái Nguyệt Giáo dùng bí pháp rèn luyện, tốc độ cũng chỉ tương đương với võ giả cảnh giới Chân Đan mà thôi,

Cho nên quãng đường từ Thiên Hạ Kiếm Tông đến đây đã tốn hơn một tháng, ta đoán có lẽ bây giờ bọn chúng đã đến Hàn Giang Thành, chuẩn bị động thủ rồi.

Huống hồ cho dù có đủ thời gian, vì sao chúng ta phải giúp Lăng Tiêu Tông? Cứu được bọn họ một lần rồi, ta không tính cứu thêm lần hai.”

Lần trước Sở Hưu cứu Phương Ứng Long là vì khi đó thực lực của Sở Hưu còn chưa đủ mạnh, thế lực cũng không lớn, một khi Phương Ứng Long bỏ mạng, chắc chắn bên Đông Vực sẽ lâm vào chiến hỏa, không ai có thể chống được tông môn Nam Vực.

Bạn cần đăng nhập để bình luận