Côn Luân Ma Chủ

Chương 1629: Tiên là gì? 1

Sau khi đẩy lùi đám người Cực Lạc Ma Cung, bên phía Sở Hưu cũng có thể thở phào một tiếng.

Khi thấy Minh Huyền Vũ dẫn người bỏ trốn, Sở Hưu đã biết quan hệ giữa Cực Lạc Ma Cung và Tân Già La không quá chặt chẽ, hai bên chỉ đơn giản là kết hợp lợi ích mà thôi, không biết Tân Già La dùng cách gì mà khiến Cực Lạc Ma Cung ra tay giúp hắn.

Hiện giờ Tân Già La đã bị Trần Thanh Đế đánh tới mức bỏ chạy, đương nhiên Cực Lạc Ma Cung sẽ không chủ động tới khiêu khích.

Trần Thanh Đế gật gù đắc ý đi tới nói: “Không tệ, thực lực võ giả Đại La Thiên này đúng là rất mạnh, con đường võ đạo cũng khác với hạ giới.

Nhưng người này đúng là chịu đòn kém, còn chưa thật sự phân thắng bại mà đã chạy mất rồi.”

Nghe Trần Thanh Đế nói vậy, mọi người ở đây đều thấy bó tay.

Thế còn gọi là chưa thật sự phân thắng bại?

Bọn họ tận mắt chứng kiến Tân Già La bị Trần Thanh Đế áp đảo hoàn toàn, có thể nói là cực kỳ thê thảm.

Trong tình huống này nếu Tân Già La còn không chạy, rất có thể sẽ bị Trần Thanh Đế đập chết.

Sở Hưu đi tới thi lễ với Trần Thanh Đế nói: “Trần minh chủ, đa tạ.”

Trần Thanh Đế xua tay đáp: “Không cần đa lễ, ngươi dẫn ta tới Đại La Thiên, ta giúp ngươi diệt trừ đối thủ, hợp tình hợp lý.

À, tiểu tử Sở Hưu, tạm thời để thằng nhóc thối Tạ Tiểu Lâu ở lại chỗ ngươi, ngươi trông coi giúp ta. Ta định đi du lịch bốn phía xung quanh Đại La Thiên, tìm kiếm linh cảm đột phá, tiện đó tìm người luận bàn một chút.”

Khóe miệng Sở Hưu giật một cái, e là cái tiện đó mới là mong muốn của Trần Thanh Đế.

Nhưng Sở Hưu vẫn nhắc nhở: “Trần minh chủ, Đại La Thiên không giống hạ giới, bốn vực đông tây nam bắc có vô số cao thủ, mỗi vực đều có vài vị cường giả Võ Tiên, tốt nhất là hành động thật cẩn thận.”

Tuy năng lực gây chuyện của Sở Hưu không kém gì Trần Thanh Đế, nhưng Sở Hưu gây chuyện và Trần Thanh Đế gây chuyện là hai việc khác nhau.

Mỗi chuyện Sở Hưu gây ra đều liên quan tới lợi ích hoặc lợi ích tới tiếng tăm.

Còn Trần Thanh Đế thì sao, đơn giản là muốn tìm người đánh một trận nên mới đi ra ngoài.

Nhưng hắn không phải thuộc hạ của Sở Hưu, đương nhiên Sở Hưu không quản được, chỉ có thể nhắc nhở như vậy.

Trần Thanh Đế gật đầu nói: “Yên tâm đi, ta tự có chừng mực, tuy ta hiếu chiến nhưng không phải không có đầu óc.”

Nói đến đây, Trần Thanh Đế đột nhiên thở dài một tiếng nói: “Nói thật nhé, nếu ngươi không dẫn ta tới Đại La Thiên, ta còn không biết rốt cuộc bước tiếp theo nên đi như thế nào.”

Sở Hưu sửng sốt, hiện giờ thực lực của Trần Thanh Đế đã được tính là cảnh giới nửa bước Võ Tiên, hơn nữa cơ thể cường hãn, chiến lực siêu quần, hắn còn mê man cái gì?

Trần Thanh Đế chỉ vào bản thân nói: “Dưới hạ giới, thật ra ta là người đặc biệt nhất.

Tuy ngươi cũng tu luyện chân hỏa luyện thân, nhưng ta có thể nhìn ra, tiểu tử ngươi tu luyện không ít thứ, mỗi cái đều là đường lớn, mỗi đường đều có thể đạt tới đỉnh phong cực hạn.”

Sở Hưu thầm cười khổ một tiếng, nhiều đường cũng không phải chuyện tốt. Lúc đột phá cảnh giới Thiên Địa Thông Huyền, y còn cảm thấy mê man vì con đường của mình quá nhiều.

Trần Thanh Đế tiếp tục nói: “Con đường mà ngươi có thể lựa chọn có rất nhiều, Đại La Thiên, lão thiên sư và lão già Doanh gia kia, phải nói là tất cả những người đạt tới cảnh giới Thiên Địa Thông Huyền ở hạ giới, bọn họ đều biết con đường mà mình nên đi là con đường như thế nào. Nhưng chỉ có ta là không biết.

Từ khi bắt đầu tu luyện ta đã biết, con đường này không có ai đi cùng ta, ta chỉ có thể đi một mình.

Khi còn ở hạ giới, thật ra tổng cộng đã đột phá ba lần.

Lần đầu tiên là cô đọng nội lực chân hỏa, đột phá cảnh giới Chân Hỏa Luyện Thần thất bại, kết quả chuyển sang luyện thể ngược lại thành công, đó là lần đầu tiên.

Lần thứ hai giao thủ với tên thần tướng Thiên Môn bỏ đi đã bị ngươi giết, không bao lâu sau luyện thể đại thành, vô địch trong cùng cấp độ.

Lần thứ ba là ngay lần trước, cơ thể đồng hóa thiên địa, có thể sử dụng lực lượng cơ thể đơn thuần dẫn dắt thiên địa, đối đầu với nửa bước Võ Tiên.

Ba lần này, mỗi lần đều cực kỳ nguy hiểm, mỗi lần đều là cơ duyên tình cờ.

Cho nên rốt cuộc ta có thể chờ tới lần đột phá thứ tư, nhục thân thành thánh, thân thể so với tiên nhân hay không, ngay chính ta cũng không nắm chắc.

Đại La Thiên vô cùng rộng lớn, có vô số cường giả, võ đạo của ta có thể tiến thêm một bước hay không phải xem lần này.

Bên phía Thiên Hạ Minh ta đã phân phó, làm việc khiêm nhượng, một năm sau ta sẽ trở lại. Nhưng vạn nhất một năm sau ta vẫn không về, vậy ngươi ra mặt giúp một chút, để tên tiểu tử Tạ Tiểu Lâu kia kế thừa chức vị minh chủ Thiên Hạ Minh.

Tính cách ta vốn không tốt, đã đắc tội với không ít người dưới hạ giới. Ta không còn, khó tránh khỏi có người tới gây chuyện với Thiên Hạ Minh.”

Nghe Trần Thanh Đế nói những lời như sắp từ biệt, Tạ Tiểu Lâu hai mắt đỏ bừng, giọng nói run rẩy: “Sư phụ...”

“Bốp!”

Trần Thanh Đế cốc thẳng lên đầu hắn một cái, hùng hùng hổ hổ nói: “Ông đây còn chưa có chết, ngươi khóc lóc cái gì?

Ngoan ngoãn ở đây tu luyện cho ta, một năm sau ta trở lại, nếu ngươi còn không đột phá, ông đây sẽ lấy chùy bổ đầu ngươi ra xem xem vì sao lúc trước lại thu nhận một tên ngu ngốc như vậy!”

Nói xong Trần Thanh Đế đạp mạnh xuống, một tiếng nổ phá không vang lên, thân hình đã biến mất không còn tăm hơi.

Tạ Tiểu Lâu thở dài một tiếng nói: “Sở huynh, phiền ngươi bố trí cho ta một nơi, bây giờ ta phải bế quan tu luyện.”

Sở Hưu vỗ vai hắn nói: “Đừng lo lắng, khi còn ở hạ giới Trần minh chủ đã dựng nghiệp bằng hai bàn tay trắng, thành lập nên Thiên Hạ Minh, chém giết tới tận bây giờ, nguy hiểm không ít hơn ở Đại La Thiên.

Nếu ở hạ giới hắn còn không có chuyện gì, tới Đại La Thiên cũng sẽ như vậy thôi. Con đường hắn đi tuy cường đại nhưng đã định sẵn sẽ phải trả giá nhiều hơn người thường.”

Tạ Tiểu Lâu cười khổ lắc đầu nói: “Hiện giờ ta không lo về sư phụ ta mà lo cho chính ta.

Một năm sau nếu còn chưa đột phá, với tính tình của sư phụ, rất có thể người sẽ lấy chùy nện cho ta một trận thật đấy.”

Sở Hưu: ". . ."

Sau khi bố trí cho Tạ Tiểu Lâu bế quan tu hành, Sở Hưu cũng bắt đầu sắp xếp những người khác, gia cố trận pháp của cứ điểm này.

Trải qua chuyện vừa rồi, thật ra Sở Hưu cũng có cảm giác nguy cơ.

Một cường giả nửa bước Võ Tiên Tân Già La cộng thêm một phân điện của Cực Lạc Ma Cung đã khiến chỗ bọn họ gà bay chó chạy, còn phải tới hạ giới tìm viện binh, đúng là rất chật vật.

Loại áp đảo về thực lực như vậy cũng khiến Sở Hưu thấy bất đắc dĩ, Đại La Thiên phát triển hơn vạn năm, bên phía mình có bao nhiêu thời gian cho bọn họ phát triển? Vài năm hay vài chục năm?

Đối mặt với thực lực đơn thuần như vậy, ngoại trừng tăng cường thực lực bản thân để đối chọi lại, ngoài ra không có bất cứ biện pháp này, chuyện này cũng không có đường tắt nào.

Bạn cần đăng nhập để bình luận