Côn Luân Ma Chủ

Chương 1918: Chia cắt khí vận Đông Tề 2

Sở Hưu lắc đầu nói: “Chư vị, nếu các ngươi nghĩ vậy thật thì sai hoàn toàn.

Sau này nếu các ngươi lại liên kết với nhau, dùng phương thức tương tự, có lẽ sẽ chết rất thảm.

Thắp hương niệm kinh chỉ được một lần, thêm lần nữa là trực tiếp siêu độ đấy.

Lần này Phạm Giáo lùi bước không phải vì mọi người đoàn kết trở nên mạnh mẽ, mà vì Phạm Giáo không đủ mạnh.

Phạm Giáo phải lo nghĩ quá nhiều chuyện, lo về quy củ mà mọi người đã ước định trước khi hạ giới, lo về nhân quả, lo về tiếng tăm, còn là lo về Ninh Huyền Cơ tiền bối.

Bao nhiêu lo lắng như vậy mới khiến Phạm Giáo lùi bước.

Nếu không có những băn khoăn đó, chư vị cho rằng Phạm Giáo không dám giết người hay sao?

Nói một câu không khách khí thì chư vị nghĩ năm trăm năm trước đông người có hữu dụng không? Trong một số thời điểm, ví dụ như hiện tại đúng là rất hữu dụng.

Nhưng đa số thời điểm phải nhìn vào thực lực.”

Sở Hưu rưới một chậu nước lạnh như vậy khiến đám người lão tổ Doanh gia im lặng không nói gì.

Đúng là lần này bọn họ lợi dụng nỗi lo của Phạm Giáo nên mới lật ngược tình thế được.

Đổi lại là năm trăm năm trước, trong thời của Độc Cô Duy Ngã, Côn Luân Ma Giáo uy chấn giang hồ, ai dám khiêu chiến bọn họ như vậy? Làm vậy là có đi mà không có về.

Mọi người mang tâm trạng nặng nề giải tán, Sở Hưu cũng tới hoàng cung Đông Tề.

Đương nhiên lần này Lữ Long Quang không đích thân tham gia mà ở lại hoàng cung chờ tin.

Sau khi Sở Hưu dẫn dắt võ lâm ép Phạm Giáo lùi bước, Lữ Long Quang cũng nhận được tin. Lúc này thấy Sở Hưu trở về, hắn lập tức dẫn văn võ bá quan của Đông Tề tới nghênh đón, thái độ cung kính tới cực điểm.

“Sở giáo chủ cứu Đông Tề ta trong lúc nguy nan, toàn bộ Đông Tề sẽ khắc ghi ân nghĩa này trong thâm tâm.”

Sở Hưu lắc đầu nói: “Bệ hạ khách khí rồi, thân là võ giả hạ giới, đây là chuyện ta nên làm. Tuy ta thuộc Ma đạo nhưng cũng là võ giả hạ giới, làm sao nhẫn tâm nhìn chư vị bị Phạm Giáo uy hiếp giết hại được?”

Sở Hưu nói câu này khiến không ít võ giả Đông Tề có ấn tượng tốt.

Trước đó mọi người đều nói Côn Luân Ma Giáo hung tàn, nói Sở Hưu là đại ma đầu cùng hung cực ác.

Bây giờ nhìn lại, rõ ràng là đám tiểu nhân ngụy quân tử này ghen tị nên nói xấu. Hiển nhiên bọn họ ghen tị với thực lực cường đại của Sở giáo chủ cho nên mới chửi bới Côn Luân Ma Giáo như vậy.

Đều là tranh đấu chém giết trên giang hồ, có ai tốt hơn ai?

Ít nhất bây giờ bọn họ biết, Sở Hưu là người đã ra tay cứu bọn họ, cho nên cảm nhận của bọn họ về Sở Hưu cũng tốt hơn hẳn.

Sau khi Lữ Long Quang khen tặng vài câu, Sở Hưu trầm giọng nói: “Tiếp đó lão tiền bối của Thánh Giáo ta, Ngụy Thư Nhai Ngụy lão sẽ dẫn một số võ giả đích thân tới Đông Tề, hợp tác với Tắc Hạ Võ Viện, mở rộng võ đạo cho khắp Đông Tề. Bất luận là tông môn phe phái nào hay tán tu triều đình, đều có thể tới tu hành nghe giảng.

Sau đó những người này quyết định gia nhập triều đình Đông Tề hay rời khỏi, tất cả đều là lựa chọn của bọn họ.”

Đại La Thiên hạ giới, Đạo Tôn nói bọn họ mang tới thời hưng thịnh cho võ đạo. Câu này hơi giả tạo, nhưng võ đạo hưng thịnh lại là thật.

Bất luận vì tranh đoạt khí vận hay đệ tử, Tinh Hà Võ Viện, Tam Thanh Điện và bên phía Sở Hưu đều từ bỏ định kiến bè phái, đồng ý dốc toàn bộ võ đạo nòng cốt ra truyền thụ cho mọi người.

Trước đó mọi người đều nhắm mắt tu hành, một bộ công pháp luyện khí đơn giản nhất cũng che che giấu giấu, còn bây giờ từ luyện thể tới võ đạo, con đường võ đạo đều được mở rộng cho toàn bộ võ giả trong thiên hạ. Sau vài chục năm hay vài trăm năm, có lẽ sẽ tạo thành thời hưng thịnh mới cho võ đạo.

Lúc này Lữ Long Quang đột nhiên bảo mọi người rời khỏi, trầm giọng nói nói với Sở Hưu: “Sở giáo chủ, lần này ngài giúp Đông Tề ta một đại ân, Đông Tề ta không có gì báo đáp.

Chỗ ta có một thứ định biếu cho Sở giáo chủ, có lẽ sẽ giúp được cho ngài.”

Lữ Long Quang không phải kẻ ngốc, ngược lại hắn là người rất thông minh.

Một kẻ ngốc không thể nhẫn nhịn chờ đợi nhiều năm như vậy, chờ tới tận lúc phụ hoàng của mình băng hà rồi chỉ trong vài ngày đã xử lý vị hoàng huynh thái tử, đăng cơ xưng đế.

Trong chuyện Phạm Giáo hắn đã thấy, giang hồ sắp thay đổi, thiên hạ này đã không còn là thiên hạ khi xưa nữa.

Tuy bên Đông Tề là triều đình, tuy trông coi sinh tử của vô số người, nhưng trong thời đại võ đạo hưng thịnh này họ vẫn là kẻ yếu.

Cho nên phương pháp sáng suốt nhất là tìm một chỗ dựa, một chỗ dựa có thực lực cường đại.

Hiện nay trên giang hồ có rất nhiều thế lực như vậy, nhưng thích hợp nhất với Đông Tề lại là Sở Hưu.

Thật ra Chân Vũ Giáo cũng được, dù sao sau lưng người ta có Ninh Huyền Cơ.

Tuy Ninh Huyền Cơ sẽ không thật sự ra tay, nhưng lực uy hiếp vẫn không nhỏ.

Nhưng vị chưởng giáo chân nhân Lục Trường Lưu là người quá hiền lành, tính cách quá mềm yếu.

Hắn sẽ không hại người, nhưng cũng không có năng lực gì lớn.

Ví dụ như lần này, Lục Trường Lưu vốn không có biện pháp gì, vẫn phải dựa vào Sở Hưu ra tay mới giải quyết được vấn đề.

Cho nên Lữ Long Quang hạ quyết tâm, phải bám lấy Côn Luân Ma Giáo.

Đã quyết định rồi, vậy không nên đứng núi này trông núi nọ nữa, có gì thì đem ra đổi lấy bình an mới là thượng sách.

Lúc này suy nghĩ của Sở Hưu cũng rất kỳ diệu, y nói năng cảm nhận được tác dụng của khí vận.

Ninh Huyền Cơ nói khí vận là dệt hoa trên gấm, thật ra đây là chuyện rất kỳ diệu, chỉ cần chủ động tranh đoạt khí vận, khí vận cũng tự tới tìm.

Ví dụ như lần này Sở Hưu có thể không ra tay.

Nếu y quyết định đứng ngoài xem kịch, vậy chỉ cần chuyển Thương Dương Mạc gia tới Bắc Yên hay khu vực Nam Man là được, Phạm Giáo sẽ không rảnh rỗi tới mức đi nhắm vào một gia tộc như vậy.

Nhưng y vẫn bỏ thời gian và công sức ra nhúng tay vào chuyện này, khiến Côn Luân Ma Giáo trở thành quốc giáo của Đông Tề, nhận được hảo cảm của toàn bộ võ lâm Đông Tề. hơn nữa còn liên thủ với Tắc Hạ Võ Viện truyền bá võ đạo, lực ảnh hưởng của Côn Luân Ma Giáo ở Đông Tề tăng lên rất cao, có thể đã cướp được không ít khí vận của Đông Tề.

Cho nên sau khi hoàn tất mọi chuyện, Lữ Long Quang chủ động tới đưa lợi lộc, đây không phải ngẫu nhiên mà là tất nhiên.

Lần này nếu không phải Sở Hưu ra tay, đổi lại là người khác, có lẽ cũng có đãi ngộ như vậy.

Sở Hưu sửng sốt, thu hồi những suy nghĩ linh tinh đó rồi mới nói: “Nếu đã vậy, tại hạ không khách khí nữa, chẳng hay bệ hạ đang nói tới vật gì?”

“Mời Sở giáo chủ theo ta.”

Nói xong Lữ Long Quang một mình dẫn Sở Hưu vào chỗ sâu nhất trong hoàng cung Đông Tề, mở một đường hầm trong trận pháp, đi xuống.

Lữ Long Quang vừa đi vừa nói: “Thật ra thứ này, có nói là của Đông Tề cũng được, nhưng trước đó nó thuộc về Khương... Cái này chắc Sở giáo chủ cũng hiểu đúng không?”

Sở Hưu gật đầu nói: “Bệ hạ không cần để ý tới điểm này, thắng thua thành bại, người thắng là hơn.

Gia tộc họ Khương ở Đông Tề không có thực lực thống lĩnh một quốc gia lớn như vậy, bị họ Lữ thay thế cũng là chuyện nên diễn ra.”

Bạn cần đăng nhập để bình luận