Côn Luân Ma Chủ

Chương 1688: Tạo Hóa Ma Chủng

Nói đoạn, Sở Hưu lấy từ trong lòng ra viên Tạo Hóa Ma Chủng nhận được trong mật thất của Cực Lạc Ma Cung.

Nhan Bi Phong nói mình đã nắm giữ đạo về tạo hóa quan trọng nhất trong Cực Lạc Ma Cung. Nhưng Sở Hưu lại cảm thấy bộ dạng này của hắn còn xa mới gọi là tạo hóa, ít nhất nó cũng khác xa tạo hóa mà Công Tôn trưởng lão từng nhắc tới.

Nếu thứ này là tổ tiên của Cực Lạc Ma Cung lưu lại, chắc nó phải có hiệu quả mới đúng. Sở Hưu không biết nó có tác dụng không, lúc này chỉ có thể thử một lần.

Sở Hưu cầm viên Tạo Hóa Ma Chủng trong tay, truyền ma khí vào trong, nhưng nó không hề thay đổi.

Nhưng Sở Hưu cũng đoán trước điều này, nếu thứ này có thể kích hoạt dễ dàng như vậy, Cực Lạc Ma Cung đã chẳng cần bỏ bao nhiêu thời gian ra nghiên cứu nó.

Nhưng ngay lúc Sở Hưu định ném thứ này vào đầu Nhan Bi Phong, trong người y lại dâng lên một luồng lực lượng, tràn vào trong Tạo Hóa Ma Chủng.

Luồng lực lượng đó chính là bản nguyên Ma đạo ẩn trong thân thể Sở Hưu.

Khoảnh khắc này, Tạo Hóa Ma Chủng bừng sáng, tạo thành hào quang rực rỡ tới cực hạn.

Trong ánh sáng đó, tất cả đám ma thần hậu thiên kia đều đờ ra tại chỗ, thân thể không ngừng run rẩy, thậm chí bắt đầu sụp đổ.

Chúng vốn được chế tạo hậu thiên, lúc này đứng trước Tạo Hóa Ma Chủng chân chính, phản bản quy nguyên, chúng hóa thành bộ dáng ban đầu.

Lúc này trong những ma thần hậu thiên kia, từng ánh kim nguyên thần ẩn hiện, không có cuồng bạo, chỉ là lực lượng nguyên thần thuần túy nhất, ngưng tụ thành từng bóng người.

Những nguyên thần này nhìn về phía Sở Hưu, đồng thời chắp tay thi lễ với Sở Hưu, thân hình chậm rãi biến mất.

Bọn họ đang cảm tạ.

Cảm tạ Sở Hưu cứu họ thoát khỏi biển khổ.

Những cường giả trở thành nguyên thần của ma thần hậu thiên khi còn sống ít nhất cũng là cường giả cảnh giới Thiên Địa Thông Huyền. Những người này không phải bị một mình Nhan Bi Phong giết chết, mà là Cực Lạc Ma Cung tích lũy suốt bao năm qua.

Không ai không sợ chết, nhưng đối với những võ giả tu luyện tới trình độ này, ai cũng có lòng kiêu hãnh của bản thân.

Bất luận tốt xấu mạnh yếu, bọn họ có thể chấp nhận chuyện mình chiến tử khi giao chiến với võ giả khác, nhưng không thể khoan dung cho nguyên thần của bản thân bị phong ấn, trở thành quái vật.

Nói thà chết không chịu khuất phục có vẻ đao to búa lớn, nhưng đây là ranh giới cuối cùng của đại đa số võ giả.

Sở Hưu cũng thở dài một tiếng, cũng chắp tay thi lễ với những nguyên thần tiêu tán kia.

Sinh ra vì giang hồ, chết cũng vì giang hồ.

Trên người Sở Hưu có quá nhiều sát nghiệp, tương lai y có ngày này hay không, không ai biết.

Y muốn sống, không muốn chết. Nhưng nếu có ngày nào đó y không chịu nổi, y cũng không cho phép bản thân rơi vào tình cảnh như vậy.

Lúc này Sở Hưu lại đột nhiên cười lạnh nói: “Người khác có thể đi được, Nhan cung chủ, ngươi cũng định đi ư?”

Chu Thiên Ma Thần Đại Trận của Nhan Bi Phong đi lầm đường, trước Tạo Hóa Ma Chủng thật sự, nó bị phản bản quy nguyên, cho nên nguyên thần của hắn cũng bị khu trừ trạng thái mặt trái kia.

Nhưng lúc này Nhan Bi Phong đã không còn bất cứ uy hiếp nào. Cường giả Võ Tiên không còn thân thể, chỉ còn nguyên thần, thậm chí còn không bằng con chó. Đương nhiên ngoại trừ loại Võ Tiên chuyên tu luyện nguyên thần.

Sở Hưu vung tay, ngọn lửa diệt thế đen nhánh trực tiếp, bao phủ lấy nguyên thần của Nhan Bi Phong.

Trên nguyên thần của Nhan Bi Phong lấp lánh ánh kim, đang định truyền một luồng chấn động tới nói gì đó, ngọn lửa diệt thế xung quanh lại đột ngột bộc phát, luyện hóa nguyên thần của Nhan Bi Phong.

Viên Không Thành cũng giật nảy mình, hắn cũng không ngờ Sở Hưu lại nói giết là giết. Nguyên thần của một vị cường giả cảnh giới Võ Tiên ngũ trọng thiên, cứ thế bị hủy trong tay y.

Phải biết đây là nguyên thần của cường giả cảnh giới Võ Tiên, thật ra có rất nhiều tác dụng.

Khi cường giả tu luyện tới trình độ nhất định, thật ra rất giống hung thú, ‘toàn thân đều là bảo vật.”

Ví dụ như tinh huyết của Độc Cô Duy Ngã, chỉ cần tinh thông bí pháp Ma đạo là có thể rút ra một số mảnh vỡ võ đạo còn sót lại.

Nguyên thần hoàn chỉnh của Võ Tiên ngũ trọng thiên, cũng có khá nhiều tác dụng.

Nhưng Viên Không Thành cũng không nghĩ nhiều, chỉ cho rằng Sở Hưu căm hận Nhan Bi Phong, nên mới vội vàng xuất thủ.

Hắn lại không biết, Sở Hưu vội vàng giết chết Nhan Bi Phong chỉ là để diệt khẩu.

Trước đó Sở Hưu tới Cực Lạc Ma Cung chỉ vì tinh huyết của Độc Cô Duy Ngã. Kết quả hiện tại y mới phát hiện, thật ra trong Cực Lạc Ma Cung, thứ có giá trị nhất không phải tinh huyết của Độc Cô Duy Ngã mà là Tạo Hóa Ma Chủng. Thứ này mới là chí bảo!

Công Tôn trưởng lão đã bị Sở Hưu diệt khẩu, giới cao tầng của Cực Lạc Ma Cung đã bị giết sạch. Giờ Nhan Bi Phong cũng chết, không còn ai biết lai lịch của Tạo Hóa Ma Chủng.

Nhìn biểu cảm của Viên Không Thành là biết, hắn chỉ nghĩ rằng Tạo Hóa Ma Chủng là lá bài tẩy của Sở Hưu.

“Viên cung chủ, dựa theo ước định của chúng ta lúc trước, trong Cực Lạc Ma Cung này, ta chỉ lấy tinh huyết của Độc Cô Duy Ngã, những thứ khác đều thuộc về Cực Lạc Ma Cung các ngươi.’

Viên Không Thành thở dài một tiếng, linh dược nói: “Sở tiểu hữu, lần này ta khá mất mặt, vốn còn cho rằng mình đã tính toán kỹ lưỡng, sẽ bắt được Nhan Bi Phong, ai ngờ lại thiếu chút nữa lật thuyền. Nếu không phải lúc cuối ngươi đứng ra ngăn cơn sóng dữ, chúng ta đều phải chết tại đây.

Ta cũng ngại lấy hết mọi thứ trong Cực Lạc Ma Cung, này, ba phần mười trong đó là của ngươi.”

Có thể đi tới địa vị như Viên Không Thành hiện tại, lại thêm xuất thân Ma đạo, vị này cũng không phải hạng dễ đối phó, đương nhiên hắn sẽ không thấy ngại ngùng.

Chia cho Sở Hưu ba thành đơn giản là hắn để ý tới thực lực của Sở Hưu, muốn kết giao với Sở Hưu mà thôi.

Có hai vị nửa bước Võ Tiên, lại thêm một vị với thực lực cực kỳ tiếp cận cảnh giới Võ Tiên, loại lực lượng này đã đủ cho hắn hạ quyết tâm kết giao.

Đương nhiên chủ yếu là đối phương không phải người Nam Vực, không có xung đột lợi ích với hắn.

Hợp tác như lần này, chỉ cần còn quan hệ, sau này có làm thêm mấy lần cũng được.

Viên Không Thành lấy lòng như vậy, đương nhiên Sở Hưu không cự tuyệt. Y cười lớn nói: “Nếu Viên cung chủ đã có ý tốt như vậy, tại hạ từ chối thì bất kính.

Hai người nhìn nhau, mỉm cười có vẻ hào sảng, nhưng trong nụ cười này ẩn chứa bao nhiêu tâm tư mưu kế thì người ngoài không thể biết được.

Trần Thanh Đế nhếch miệng, cái lũ chơi âm mưu này không biết mệt à.

Sau khi Cực Lạc Ma Cung bị hủy diệt, đoạt được bảo vật, các tông môn Nam Vực chiếm cứ tiên cơ, giành được một bộ phận. Nhưng Thiên Ma Cung cũng không đòi lại, dù sao Thiên Ma Cung cũng cần danh tiếng, bọn họ tự khoe là Ma đạo chính thông, khác hẳn loại ‘tà ma ngoại đạo’ như Cực Lạc Ma Cung.

Ngoài ra tất cả đều bị Thiên Ma Cung đoạt được, hơn nửa còn rất ‘hào phóng’ chia cho Sở Hưu ba phần mười.

Sau khi chuyện ở Cực Lạc Ma Cung kết thúc, Sở Hưu cũng không ở lại Nam Vực quá lâu, dù sao y đã bại lộ thân phận. Một võ giả Đông Vực nhúng tay vào võ lâm Nam Vực, còn hủy diệt một đại tông môn đỉnh cao, chuyện này khá nhạy cảm, Sở Hưu cũng sợ xảy ra chuyện bất trắc gì đó.

Bạn cần đăng nhập để bình luận