Côn Luân Ma Chủ

Chương 1924: Lại thấy Hoàng Tuyền Huyết Hải 2

Nhưng đây là hình ảnh cuối cùng mà Sở Hưu được thấy, sau đó lực lượng nguyên thần của Sở Hưu đã tiêu hao hết, ở phía khác, Sở Hưu rên khẽ một tiếng, sắc mặt tái nhợt.

Sau khi cánh cửa bị cắt đứt, luồng nguyên thần của y đã tiêu tán triệt để, không cách nào thu hồi.

Loại tổn thương nguyên thần như vậy là vĩnh viễn, cần tốn rất nhiều tinh lực mới bù đắp nổi.

Nhưng sau khi thấy cảnh tượng bên kia cánh cửa, y đã xác thực được suy đoán của mình, không coi là lỗ.

Lúc này lão thiên sư lại quay đầu lại, vẻ mặt nghiêm túc nói: “Sở giáo chủ, rốt cuộc vừa rồi là chuyện gì? Vì sao thiên sư đời trước của Thiên Sư Phủ ta lại phục sinh? Ngươi đừng có lấy cái cớ Vực Ngoại Thiên ma ra lừa gạt ta.”

Sở Hưu hít sâu một hơi nói: “Ta nói ta cũng không biết, lão thiên sư có tin không?”

Lão thiên sư nhìn chằm chằm vào Sở Hưu, cuối cùng bất đắc dĩ thở dài nói: “Ta tin.”

Không tin cũng không được, hiện tại hắn không địch nổi Sở Hưu, Sở Hưu không muốn nói, chẳng lẽ hắn lại ép hỏi được ư?

Sở Hưu nhún vai nói: “Thực ra ta không biết thật.”

Chuyện Độc Cô Duy Ngã không nói được, chuyện Hoàng Tuyền Thiên cũng không nói được, Sở Hưu cũng không biết nguyên lý vì sao những cường giả năm trăm năm lại phục sinh, cho nên y chỉ có thể trả lời là không biết.

Nhưng Sở Hưu trầm tư một lúc rồi hỏi lão thiên sư: “Lão thiên sư, sau khi chết rốt cuộc con người đi về đâu, ngươi có biết không?”

lão thiên sư vô thức nói: “Thân tử đạo tiêu, còn đi đâu được?”

Nhưng sau khi nói xong, lão thiên sư lại đờ ra tại chỗ.

Nếu đúng là thân tử đạo tiêu, vậy cảnh tượng vừa rồi phải giải thích ra sao? Cường giả năm trăm năm phục sinh, như vậy mà coi là thân tử đạo tiêu được à?

Sở Hưu lắc đầu nói: “Thế giới này quá lớn, chúng ta cho rằng mình thấy rõ, nhưng thực tế còn rất nhiều điều chưa biết.

Chỉ riêng hai chữ sinh tử thôi, chúng ta cũng không thấy rõ rồi.

Luân hồi, chuyển thế, trùng sinh, những thứ này là truyền thuyết hay sự thật? Ai làm rõ được đây?”

Lão thiên sư gãi đầu, những thứ này hắn càng không hiểu, chuyện xảy ra hôm nay đã phá hủy quan điểm cũ của hắn, tuổi tác của hắn đã cao, tới giờ còn chưa tiêu hóa xong.

Sở Hưu quay đầu lại nói với Mạnh Vân Thịnh: “Bệ hạ, bây giờ ta đã giúp ngươi thanh lý thứ trong long mạch, đừng quên giao dịch của chúng ta. Thời gian tới ta sẽ dẫn người tới long mạch Tây Sở tu hành.”

Đông Tề Tây Sở Bắc Yên, long mạch của ba nơi này đều bị tổn hại, bị hấp thu một phần lực lượng.

Nhưng không quan trọng, long mạch vốn là bảo vật của thiên địa, ngoài long mạch Đông Tề, hai long mạch khác có thể từ từ phục hồi.

Bây giờ Sở Hưu có thể trực tiếp hấp thu lực lượng trong long mạch để tu luyện. Do có ba long mạch, y có thể tặng hai long mạch cho người khác.

Ít nhất mỗi long mạch có thể chứa được ba bốn Võ Tiên tam trọng thiên, hoặc mười cường giả cảnh giới Thiên Địa Thông Huyền.

Nhưng bây giờ Sở Hưu không có thời gian bố trí tu luyện, y còn phải tới Đại La Thiên một chuyến, tới hỏi Thiên Hồn về đủ loại dị tượng xuất hiện dưới hạ giới.

Trong chuyện này, đương nhiên Mạnh Vân Thịnh sẽ không nói lung tung, hơn nữa chuyện liên quan tới thiên sư đòi trước, lão thiên sư cũng không nhiều lời.

Sau khi giao chuyện giải quyết những việc tiếp theo cho bọn họ, Sở Hưu trực tiếp đi qua con đường ở Nam Man trở lại Đại La Thiên, tới Lăng Tiêu Tông tìm Thiên Hồn.

Lăng Tiêu Tông đã hoàn toàn quy thuận Côn Luân Ma Giáo, đương nhiên các đệ tử kia cũng nhận ra Sở Hưu, cho nên Sở Hưu tới Linh Tiêu Cảnh rất thuận lợi.

Đứng trước Linh Tiêu Cảnh đắn đo trong chốc lá, Sở Hưu thở dài một tiếng, cuối cùng vẫn mở trận pháp, bước vào trong Linh Tiêu Cảnh.

Trong Linh Tiêu Cảnh với làn sương mù mông lung, Thiên Hồn phát hiện Sở Hưu đến, cái đầu luôn rủ xuống bỗng ngẩng lên, nở một nụ cười kỳ quái.

“Ồ, mới đó thôi đã ngũ trọng thiên rồi, ngươi tới thả ta ra à?”

Sở Hưu chăm chú nhìn Thiên Hồn, khẽ lắc đầu nói: “Ta nói ta định thả ngươi ra, ngươi có tin không?”

Thiên Hồn cũng lắc đầu nói: “Đương nhiên là không tin, nếu ngươi thả ta ra dễ dàng như vậy, ngươi đã không phải Địa Hồn. Tu vi ngũ trọng thiên còn chưa tới mức khiến tâm địa của ngươi bành trướng, khiến ngươi buông lỏng cảnh giác, thả ta ra ngoài.

Yên tâm, giữa chúng ta không cần chơi mấy trò này, ta biết khi ngươi còn chưa trưởng thành tới mức tự tin sẽ khống chế được ta ở mức tuyệt đối, chắc chắn ngươi sẽ không thả ta ra ngoài.

Lần này ngươi tới đây là vì sao? Phát hiện ra vấn đề khó khăn gì à?”

Sở Hưu gật đầu nói: “Đúng là phát hiện ra một số nan đề, một số nan đề liên quan tới Hoàng Tuyền Thiên. Bố trí của Độc Cô Duy Ngã đúng là nằm ngoài tưởng tượng của ta.”

Nói đoạn, Sở Hưu thuật lại những phát hiện của mình trong long mạch cho Thiên Hồn.

Thiên Hồn nhíu mày nói: “Người chết năm trăm năm đã sống lại? Còn thu được sức chiến đấu cường đại hơn lúc còn sống?”

Sở Hưu gật đầu nói: “Không sai, tất cả đều trở thành Võ Tiên, nhưng thực lực lại khác nhau, chắc là dựa theo thực lực khi còn sống, gia tăng theo một mức độ nào đó.

Ngươi có biết như vậy là sao không? Mệnh Hồn có tính toán gì ở hạ giới?”

Thiên Hồn lắc đầu nói: “Những chuyện mà ngươi nói thì ta cũng không rõ.

Thiên Địa Mệnh tam hồn, từ sau trận chiến Đại La Thiên đã chia cắt triệt để. Cho nên sau khi Mệnh Hồn tới Hoàng Tuyền Thiên, rốt cuộc hắn có bố trí gì, có phát hiện gì, ta cũng không biết.

Cho nên ta mới nói, khi Mệnh Hồn, khi Độc Cô Duy Ngã chính thức xuất hiện trong Hoàng Tuyền Thiên, thực lực của hắn sẽ vượt qua tưởng tượng của ngươi.

Ta có đạt tới đỉnh phong cũng chỉ ngang với năm trăm năm trước, khi Độc Cô Duy Ngã đối đầu với Đại La Thiên, còn ngươi nhất định phải mạnh hơn hắn lúc đó mới có thể giao chiến với Mệnh Hồn Độc Cô.

Còn có Hạ Phàm Thiên, xem bộ dạng ngươi chắc đã tiêu diệt Thiên Môn, khiến cho Đại La Thiên đều hạ giới?”

Sở Hưu gật đầu nói: “Không sai, hôm nay các tông môn Đại La Thiên đã khai tông lập phái ở hạ giới.”

Thiên Hồn trầm giọng nói: “Đừng nên coi thường hạ giới, thật ra tiềm lực của hạ giới còn lớn hơn Đại La Thiên.

Đại La Thiên là thế giới chưa khai thác nên mới có tài nguyên phong phú, nhưng hạ giới thì sao?”

Sở Hưu nghi hoặc nói: “Tài nguyên hạ giới không phong phú như ở Đại La Thiên mới đúng, đã bị khai thác cả vạn năm rồi, hơn nữa nguyên khí cũng không dư dả, thậm chí còn không có con hung thú nào ra dáng một chút.”

Ngày trước khi Côn Luân Ma Giáo thành lập ở Đại La Thiên, lão man vương còn tặng một con sơn giao, đây là giao long hàng thật giá thật, đã tuyệt chủng dưới hạ giới.

Thiên Hồn lắc đầu nói: “Sai, tài nguyên ở hạ giới không phong phú bằng Đại La Thiên, nhưng hạ giới chôn giấu không ít bảo vật.

Ngươi nghĩ hạ giới chỉ đơn thuần là hạ giới ư? Hiện tại hạ giới là Thượng Phàm Thiên và Hạ Phàm Thiên hợp thể.

Ngày trước Thượng Phàm Thiên mới thật là thời đại hưng thịnh của võ đạo, đủ loại cường giả kinh tài tuyệt diễm xuất hiện tầng tầng lớp lớp, đủ loại đại phái võ đạo như măng mọc sau mưa.

Bạn cần đăng nhập để bình luận