Côn Luân Ma Chủ

Chương 693: Trước Tam Thanh Điện, cường giả tụ tập 1



An Lưu Niên quả thật chết không nhắm mắt, bởi vì mãi tới cuối cùng mới phát hiện mình đoán sai.

Lúc trước hắn cho rằng Sở Hưu chỉ cấu kết với Ma đạo, mãi tới khi Sở Hưu lộ ra Tham Đao hắn mới biết thân phận chân chính của Sở Hưu.

Trước đó Sở Hưu dùng thân phận Lâm Diệp đánh trọng thương Hư Hành cùng giết chết Chân Dương Tử, hai chuyện này có rất nhiều người chứng kiến. Lâm Diệp lấy được một bộ bảy thanh ma đao trong Tiểu Phàm Thiên, uy lực kinh người, tin tức này lan truyền rất nhanh, được rất nhiều người biết, An Lưu Niên cũng nghe nói.

Cho nên mãi tới trước khi chết hắn mới hiểu, Sở Hưu chính là Lâm Diệp, Lâm Diệp chính là Sở Hưu!

Hóa ra Sở Hưu trước nay không cấu kết với Ma đạo, từ đầu hắn đã là người trong Ma đạo!

Đây là một bí mật rất lớn, chẳng qua An Lưu Niên không còn cơ hội nói ra nữa.

Công Thâu Nguyên đi tới, nhìn vết đao dữ tợn trên thi thể An Lưu Niên, ghét bỏ nói: ”Đã bảo các ngươi giữ thi thể nguyên vẹn chút rồi, thế mà các ngươi vẫn biến hắn thành thế này.”

Lục tiên sinh tức giận nói: “Thế này đã tốt lắm rồi, con rối tông sư của ngươi kia kìa, đừng nói chỉ có một vết thương, thiếu chút nữa bị ngươi tháo thành tám mảnh rồi!’

Công Thâu Nguyên hừ một tiếng, không trả lời, chỉ thu hồi lại rồi nói với Sở Hưu: “Chế tạo con rối người cần một chút thời gian, sau khi bên ta hoàn thành sẽ cho người báo cho ngươi.”

Lục tiên sinh gật đầu nói: “Chúng ta cũng cần đi thôi. Trước đó ta gặp võ giả nhánh Ẩn Ma, hắn nói các thế lực Long Hổ Sơn Thiên Sư Phủ, Bái Nguyệt Giáo, Tu Bồ Đề Thiền Viện phát hiện một di tích phân điện của Tam Thanh Điện, vẫn còn hoàn chỉnh.

Lúc này Trương Hi Linh của Long Hổ Sơn, Vân Trung Quân của Bái Nguyệt Giáo đều đã buông bỏ thành kiến đang liên thủ phá trận, dự tính cần hai ba ngày mới có thể phá vỡ trận pháp, chúng ta chạy tới vừa vặn kịp.”

Sở Hưu cũng động tâm nói: “Tam Thanh Điện?”

Sau khi tiến vào Tiểu Phàm Thiên, Sở Hưu mới xem như thật sự tiếp xúc với một số bí ẩn thời thượng cổ, kể cả khung cảnh võ đạo thịnh vượng ầm ầm dậy sóng thời kỳ thượng cổ cũng xuất hiện trước mắt Sở Hưu.

Chỉ bằng những di tích trong Tiểu Phàm Thiên, võ đạo thời thượng cổ chưa chắc đã mạnh hơn hiện tại, cũng không có hệ thống như võ đạo hiện tại. Có điều ưu thế của võ đạo thượng cổ là không bị giới hạn, đủ loại thủ đoạn kỳ dị tầng tầng lớp lớp, vượt ngoài tưởng tượng của mọi người.

Cũng như phương pháp chế tạo con rối người, nếu đặt trong thời thượng cổ là sáng tạo cái mới, còn đặt trong hiện tại lại là làm trái luân thường, mất nhân tính, thủ đoạn tà đạo.

Lục tiên sinh còn tưởng Sở Hưu không biết Tam Thanh Điện, bèn giao thủ: “Tam Thanh Điện là lãnh tụ Đạo môn thời thượng cổ, là đại phái chí tôn. Ba ngàn Đạo môn đều tôn Tam Thanh Điện làm chủ, thậm chí Thiên Sư Phủ, Chân Vũ Giáo cùng Thuần Dương Đạo Môn hiện giờ cộng lại còn không có uy thế lớn như Tam Thanh Điện thời thượng cổ.

Di tích chân chính của Tam Thanh Điện rốt cuộc ở đâu, nhiều năm như vậy vẫn không có người phát hiện. Bên ngoài không có, trong Tiểu Phàm Thiên tạm thời cũng không có. Chẳng qua lần này cho dù chỉ phát hiện một phân điện, bảo vật trong đó cũng không thể ước lượng được, bằng không ba giới Đạo Phật Ma đã chẳng thể liên hợp lại.”

Sở Hưu gật nhẹ đầu, Lục tiên sinh đưa mắt nhìn sang Công Thâu Nguyên nói: “Tam Thanh Điện chuẩn bị mở cửa, ngươi có định đi không?”

Công Thâu Nguyên gãi gãi mái tóc rối tung nói: “Thôi, ta không đi đâu. Nơi đó không thích hợp với ta, đến đó cũng chẳng lấy được bao nhiêu bảo vật, khéo lại hỏng mất mấy con rối. Thế thì được không bù nổi mất.”

Thật ra lực lượng bản thân Công Thâu Nguyên không yếu, hắn xuất thân Huyền Vũ Môn, về trên con đường chế rối điều khiển rối đều là thiên tài, các loại võ công trận pháp thứ gì cũng tinh thông, có điều sức chiến đấu của hắn lại không quá mạnh, vì hắn không am hiểu chiến đấu.

Tỷ như con rối tông sư trước đó, nếu để Sở Hưu thao túng, vậy uy lực sẽ khác hẳn lúc Công Thâu Nguyên thao túng.

Mặc dù nếu Công Thâu Nguyên dốc hết thủ đoạn ra, thực lực trong cùng cấp bậc cũng không yếu, có điều hắn lại tiếc mấy con rối đó, không nỡ để chúng bị hao tổn. Nếu tới những di tích như phân điện Tam Thanh Điện chắc chắn sẽ có cường giả cả ba giới Đạo Phật Ma. Tình huống kịch liệt như vậy không thích hợp cho hắn phát huy, cho nên Công Thâu Nguyên dứt khoát không tham gia.

Thấy Công Thâu Nguyên nói vậy, Lục tiên sinh không cưỡng ép mà trực tiếp dẫn Sở Hưu tới vi trí phân điện Tam Thanh Điện.

Có điều lúc này Sở Hưu không dùng thân phận Lâm Diệp mà dùng thân phận vốn có.

Vào Tiểu Phàm Thiên lâu như vậy rồi, Sở Hưu cũng nên dùng thân phận bản thân hành động. Huống hồ tranh đoạt Tam Thanh Điện sắp tới chắc chắn sẽ vô cùng kịch liệt, giờ ba giới Đạo Phật Ma đang liên thủ, nhưng một khi chiến đấu, Ma đạo chắc chắn sẽ là phe thiệt thòi nhất.

Huống hồ mình đánh trọng thương Hư Hành, còn giết Chân Dương Tử, khẳng định sẽ thành cái đinh trong mắt, cái gai trong thịt hai giới Đạo Phật. Nếu dùng thân phận Ma đạo thật quá thu hút thù hận, cho nên dùng thân phận Sở Hưu an toàn hơn.

Sau khi tách khỏi Lục tiên sinh, Sở Hưu đi thẳng về phía đông.

Trong Tiểu Phàm Thiên không có ban đêm, chỉ có ban ngày, trên bầu trời không có mặt trời. Chẳng qua cứ đi về phía đông, càng đi ánh sáng càng mạnh.

Đi suốt gần một ngày, phía trước truyền tới từng gợn chấn động lực lượng. Sở Hưu đi qua xem xét, lại có hai, ba trăm người tập trung ở đó, có lẽ phân nửa võ giả tiến vào Tiểu Phàm Thiên đều đã tới.

Còn hình dạng phân điện Tam Thanh Điện cũng xuất hiện trước mắt Sở Hưu, nếu không phải Lục tiên sinh nói trước nơi này chỉ là một phân điện, không khéo Sở Hưu còn tưởng đây là Tam Thanh Điện chân chính. Không vì gì khác, chỉ vì di tích này thật sự quá hùng vĩ.

Nhìn vẻ ngoài, toàn bộ phân điện là một cung điện đồng xanh khổng lồ, ngoại trừ cửa sổ ra không có bất cứ khe hở này. Quan trọng nhất là cung điện này rất lớn, phương viên hừng hơn mười dặm, quả thật không giống một cung điện. Nói nó là một thành nhỏ còn tạm được.

Trên vách tường đồng thau có khắc các loại đạo văn huyền ảo, tuy nhiên đã bị thời gian mài mòn trở nên mơ hồ khó, khó lòng nhìn rõ, có điều lại mang tới cho người ta một cảm giác cổ xưa thê lương.

Còn ngoài cửa chính cung điện bày một Huyền Vũ Đỉnh cao chừng ba trượng. Ngày xưa trong thời Tam Thanh Điện cường thịnh, đây chắc chắn là nơi hương khói không ngừng, khung cảnh mỹ lệ. Có điều giờ đã trở nên tĩnh lặng thê lương.

Lúc này trước cửa Tam Thanh Điện, hơn mười tông sư võ đạo đang nghiên cứu cách phá trận. Trong số những người ở đó, Sở Hưu chỉ biết không tới phân nửa.

Trong Đạo môn có Tử Tiêu Thần Quân - Trương Hi Linh của Long Hổ Sơn Thiên Sư Phủ, có Quảng Ninh đạo nhân của Chân Vũ Giáo.

Phật môn có một vị cao tăng của Tu Bồ Đề Thiền Viện, vị cao tăng đó tên Tịnh Thiền Không Độ, pháp hiệu khá kỳ dị, hơn nữa xem tướng mạo không giống người Trung Nguyên, ngược lại mang đậm sắc thái của người Tây Vực.

Trừ Tịnh Thiền Không Độ, còn một hòa thượng tai to mặt lớn, dáng người béo mập. Hòa thượng này cũng đang phá giải trận pháp, hắn không phải người trong Nhị Phật Tông mà là cao thủ chùa chiền khác trong Phật môn.

Bạn cần đăng nhập để bình luận