Côn Luân Ma Chủ

Chương 1818: Tây Vực Phật tông 1

Tân Già La bị Sở Hưu giết chết, trong mắt người ngoài thì đây là động tới thể diện của Phạm Giáo.

Tuy Võ Tiên rất quý giá, rất cường đại, cho dù là Tam Thanh Điện đứng trên đỉnh cao của Đại La Thiên, Võ Tiên cũng là chí cường giả. Nhưng Một võ giả nhất trọng thiên không cách nào ảnh hưởng tới tồn vong của Phạm Giáo, cho nên theo bọn họ thấy đây không phải là đại sự.

Nhưng trên thực tế cái chết của Tân Già La lại phá vỡ thế cân bằng của Tây Vực.

Phạm Giáo nội tình cực kỳ thâm hậu, theo lời Phương Ứng Long thì nếu Tân Già La không chết, đi vào Đại La Thần Cung thuận lợi, hắn có thể trực tiếp đạt tới Võ Tiên tam trọng thiên.

Hơn nữa trong Phạm Giáo còn có một loại bí pháp truyền thừa tên là Tam Thần Quán Đỉnh, là bí thuật quán đỉnh mà các đời Võ Tiên để lại, không phải quán đỉnh lực lượng mà là quán đỉnh lực lượng quy tắc.

Có truyền thừa Tam Thần, Tân Già La có thể đạt tới Võ Tiên lục trọng thiên trong thời gian cực ngắn.

Cho nên mới nói cái chết của Tân Già La không chỉ là tổn thất một Võ Tiên nhất trọng thiên, mà là mất đi một vị chí cường giả lục trọng thiên, phá vỡ thế cân bằng giữa Phạm Giáo và Thiên La Bảo Tự.

Còn sau khi thế cân bằng bị phá vỡ, Tây Vực sẽ ra sao? Không cần thời gian dài, đúng như thông tin mà Tư Không Đàm đã nói, mưa gió sắp đến, không biết sẽ bộc phát vào lúc nào.

Tư Không Đàm ở bên dưới nghe Sở Hưu và Mai Khinh Liên nói chuyện, đã đổ mồ hôi lạnh.

Rốt cuộc bọn họ đang nói gì? Tính kế Phạm Giáo đứng đầu Phật Tông ở Tây Vực? Trong mắt những người khác việc này có khác gì tự sát?

Sở Hưu liếc nhìn Tư Không Đàm đang lo lắng không thôi, lạnh nhạt nói: “Yên tâm đi, cho dù ta có ra tay với Phạm Giáo, ta cũng không để ngươi xung phong đâu. Tạm thời cứ bảo đệ tử của ngươi thu thập thông tin về Phạm Giáo cho ta.”

Sau khi Tư Không Đàm rầu rĩ rời khỏi, Mai Khinh Liên ở phía sau nói khẽ: “Thật ra ngươi không cần nôn nóng như vậy, Đại La Thiên và hạ giới hợp nhất còn cần một thời gian. Dựa theo tốc độ phát triển của chúng ta, đợi tới khi hai giới thượng hạ liên thông, thậm chí chúng ta có thể phát triển tới thực lực không kém gì Lăng Tiêu Tông.”

Sở Hưu khẽ thở dài một tiếng rồi nói: “Thời gian? Chính vì thời gian không còn nhiều nên ta mới vội vàng như vậy.

Ta phải tới Tây Vực một chuyến, nếu kế hoạch thuận lợi, thực lực dưới trướng ta phải chỉnh lý thống nhất, chuẩn bị ra tay.

Chuyện này giao cho ngươi, ta tới Tây Vực một mình là được.”

Nghe Sở Hưu nói vậy, Mai Khinh Liên không lên tiếng thuyết phục tiếp, cô biết một khi Sở Hưu đã ra quyết định thì không dễ gì thay đổi.

Nhưng có chuyện cô cũng không biết, không phải Sở Hưu sợ chuyện hai giới thượng hạ liên thông mà là sợ Độc Cô Duy Ngã đang náu mình trong Hoàng Tuyền Thiên.

Cho dù hai giới thượng hạ liên thông, với thực lực hiện tại của Sở Hưu cũng không cần phải sợ, đủ để kiếm một chỗ cắm dùi trong thời loạn lạc.

Nhưng Độc Cô Duy Ngã ẩn sâu trong Hoàng Tuyền Thiên lại khiến Sở Hưu luôn phải chịu áp lực, đặc biệt là sau khi y cảm nhận được bản nguyên.

Trước đó Thiên Hồn nói cho Sở Hưu chuyện bản nguyên, Sở Hưu vẫn coi bản nguyên như chìa khóa mở Trường Sinh Thiên.

Nhưng khi chính y nhận được bản nguyên, cảm nhận được luồng lực lượng đó, thậm chí được hưởng lợi từ lực lượng đó, Sở Hưu mới hiểu bản nguyên không chỉ là chìa khóa.

Bản thân Sở Hưu đã lấy được bản nguyên âm dương, thậm chí tới giờ vẫn chưa có cách nào sử dụng nó, chỉ dựa vào một chút lực lượng tràn ra khi bản nguyên âm dương va chạm mà trực tiếp tăng thêm một tầng cảnh giới Võ Tiên, nếu có thể thật sự điều động lực lượng bản nguyên, vậy sẽ khủng khiếp tới mức nào?

Trong tay Độc Cô Duy Ngã đang có ít nhất hai luồng bản nguyên, thậm chí có thể là ba luồng. Hắn lấy được những bản nguyên này đã hơn năm trăm năm, có trời mới biết hắn đã nghiên cứu lực lượng bản nguyên tới mức độ nào.

Cho nên bên phía Sở Hưu chỉ có thể nghĩ đủ mọi cách để đuổi theo mới được.

Từ Nam Vực tới Tây Vực có một con đường lớn, nhưng Sở Hưu không đi theo lối đó mà xuyên qua Thập Vạn Đại Sơn ở Nam Man để tới Tây Vực.

Tốt xấu gì thì Sở Hưu cũng coi như nhân vật nổi tiếng ở Đại La Thiên, lúc này tới Tây Vực thì mục tiêu quá rõ ràng.

Còn đi vòng qua khu vực Nam Man, tuy sẽ gặp các bộ lạc man tộc, nhưng trước mặt bộ lạc Hắc La đã là đại bộ lạc ở toàn bộ khu vực Nam Man, có tín vật của bộ lạc Hắc La, Sở Hưu đi ngang qua khu vực Nam Man cũng không gây ra chấn động gì lớn.

Nhưng đường xá trong khu vực Nam Man khá khó đi, với tốc độ hiện tại của Sở Hưu, vẫn phải mất hơn một tháng mới rời khỏi khu vực Nam Man, đi vào Tây Vực.

Nhưng sau khi tới Tây Vực, Sở Hưu lại phát hiện mình khá nổi bật.

Chẳng trách đệ tử của Tư Không Đàm lại lựa chọn gia nhập một chùa miếu nhỏ của Thiền Tông để che giấu tung tích, thám thính tình báo. Trong khắp khu vực Tây Vực này không tìm ra mấy tán tu lưu phái khác.

Sau khi Sở Hưu tới Tây Vực, võ giả trên đường hoặc là hòa thượng, hoặc là tục gia đệ tử chưa quy y, cơ bản là rất ít võ giả tán tu, cho nên những võ giả khác tới Tây Vực lại có vẻ rất bắt mắt.

May mà Sở Hưu cũng tu luyện công pháp môn phái, khí thế quanh người y xoay chuyển, chỉ trong chốc lát đã hóa thành một đệ tử Phật tông chưa quy y toàn thân tràn ngập phật quang, không có vẻ gì là thiếu hài hòa.

Thiên La Bảo Tự và Phạm Giáo chia đôi Tây Vực, cho nên thật ra Thiên La Bảo Tự không phải một chỉnh thể, trừ chùa miếu tổng bộ, những viện khác phân bổ khắp nơi trong Tây Vực, còn Sở Hưu lại muốn tìm bằng hữu cũ của mình, Pháp Minh của Hoa Nghiêm Các.

Hoa Nghiêm Các tọa lạc tại Phổ Thiện Quận ở Tây Vực, vị trí chính giữa chính là Hoa Nghiêm Các.

Khi Sở Hưu thấy Hoa Nghiêm Các, y cũng phải kinh ngạc.

Chùa miếu cung điện rộng tới ngàn trượng, cực kỳ khí thế và hùng vĩ, ngoài tăng nhân Phật môn qua lại còn có rất nhiều khách hành hương nối đuôi nhau không dứt, hương hỏa hưng thịnh, thậm chí không kém hơn Tu Bồ Đề Thiền Viện và Đại Quang Minh Tự dưới hạ giới.

Phải biết đây mới chỉ là một các viện thuộc Thiên La Bảo Tự mà thôi chứ không phải tổng đàn của Thiên La Bảo Tự, thậm chí tính cả Thiên La Bảo Tự thì Hoa Nghiêm Các không phải các viện có thực lực mạnh nhất.

Sở Hưu đi tới trước cửa, nói với tăng nhân giữ cửa: “Tại hạ muốn cầu kiến Pháp Minh đại sư.”

Tăng nhân trẻ tuổi nhìn Sở Hưu một cái, lạnh nhạt nói: “Xin lỗi, Pháp Minh đại sư không tiếp khách.”

Sở Hưu nhíu mày, tăng nhân Tây Vực, hay nên nói là tăng nhân Thiên La Bảo Tự có vẻ kiêu ngạo quá đáng, sao lúc ở Đại La Thần Cung y không phát hiện ra?

Thật ra thái độ của tăng nhân này cũng rất bình thường.

Đệ tử phụ trách canh gác đều là những người trẻ tuổi tinh nhuệ, vốn có chút nông nổi của tuổi trẻ.

Hơn nữa trong toàn bộ Tây Vực, ngoài thế lực Phạm Giáo đối địch, tất cả các chùa miếu tán tu khác đều thuộc Thiền tông, khi gặp võ giả Thiên La Bảo Tự, bọn họ đều phải khách khí.

Bạn cần đăng nhập để bình luận